Thử so sánh đời
sống Hoa Kỳ thời xưa, thời nay ? :
Bạn nên quên hẳn chuyện đó đi. Vì chưng mọi so sánh
đo lường cuộc sống thì nay là thời gian sinh sống
tốt đẹp hơn cả; càng ngày càng tốt đẹp hơn trước.
Theo quan điểm của giáo sư Micheal Shermer đại học hậu
cử nhân Claremont Graduate University , tác giả cuốn
sách “ Tâm trí của Thị trường - The Mind
of the Market “, giám đốc xuất bản Tuần
Báo Hoài Nghi - the Skeptic Magazine và biên tập viên mỗi
tháng cho “ Người Hoa Kỳ Khoa Học - Scientific American
“.
Theo mốt thời trang giữa các nhà
môi sinh, bạn phải vẻ ra một tương lai
ảm đạm cho đời sống
tưong lai Hoa Kỳ. Dù cho còn rất nhiều vấn đề
môi sinh chưa được giải quyết; quá nhiều loài thực
vật, động vật đang bị hiểm nguy tuyệt tích; ô nhiễm
nhiều hơn là đa số chúng ta mong muốn ; còn quá đông
dân gian đói lòng mỗi ngày ; nhưng xin bạn đừng quên
là chúng ta đã tiến xa, so với cách đây 10 000 năm chẳng
hạn.
Cách đây một chục ngàn năm, mọi chúng ta đều là những
kẻ săn bắt và lựợm hái - hunter- gatherers , sống tương
đối nghèo khổ so với ngày nay. Vậy chớ những người
xưa nghèo đến mức nào ? Nếu bạn lạc vào một
làng Yanomamoo xứ Ba Tây- Brasil hôm nay, dân làng
có mức sống tương đương với tổ tiên chúng ta,
và bạn đếm đầy đủ các vật dụng bằng đá, giỏ xách,
các mũi tên, những loại thuốc cứu chửa lành bệnh,
các vât nuôi thích thú quí hiếm, những thực phẩm,
đồ mặc hay những đồ tương tự ; bạn sẽ
đếm được chừng 300 món. Đó là tài sản vật chất
của mỗi làng xa xưa lúc đó , trên hành tinh Trái Đất.
Ngược lại, nếu bạn bước vào một làng Manhattan ( Nữu
Ước, Hoa Kỳ ) ngày nay, và cũng đếm mọi sản phẩm bán
ra ở các tiệm bán lẽ, quán ăn, nơi ra vào nhà máy công
nghệ , cảc hảng siêu trữ - superstores , bạn
sẽ đếm được một con số
gần 10 tỉ món ( chiếu
theo các gạch mã số hệ
thống đếm UPC ). Các nhà dân tộc học kinh tế
ước lượng lợi tức hàng niên trung bình một kẻ
săn bắt - lượm hái khỏang chừng 100
đô la Mỹ mỗi người
. Trung bình lợi tức mỗi năm của một dân cư thành phố
lớn ngày nay là 40 000 đô la
.
Nếu thật sự đã có một bước nhảy vọt
. thì đây là chứng cớ đó. Eric Beinhocker trong sách
“ Nguồn gốc Giàu có - The Origin of Wealth “ ước
lượng rằng lợi tức hàng niên 100 đô la
cho mỗi người chỉ tăng lên mức 150 đô la
mỗi người đến năm 100 trước công nguyên ( BC ) và không
vượt quá 200 đô là mỗi người mãi đến sau năm
1750 và khi Cuộc Cách Mạng Công Nghệ
-Industrial Revolution khởi xướng. Ngày nay lợi
tức trung bình mỗi năm cho một người trên thế
giới là 6 600 đô la. Lẽ dĩ nhiên là mức độ
tăng gia cao hơn cho những ai giàu có nhất ở các quốc
gia giàu có nhất.
Còn
Gregg Easterbrook trình bày ở sách “
Mẩu thuẩn của Tiến Bô : The Progress Paradox
“ , trong 50 năm vừa qua, mẩu mực đời sống đã tăng
gia một cách đáng ngạc nhiên. Tổng Lợi tức
Nội địa Gross Domestic Product - GDP mỗi người , năm
1950, tính theo thời giá đô la năm 1996, chỉ chừng
11 087 đô la , so với con số năm 2000 là 34 365 đô la.
Và nhiều người leo lên thang mức sống cao hơn, trên phương
diện kinh tế. Leo cao thêm . Năm 2000, chỉ 1 trong
4 ngời dân Hoa Kỳ có lợi tức 75 000 đô la một năm ,
đẩy họ lên bậc cao giới trung lưu : so với năm
1890, khỉ chỉ có 1% dân Hoa Kỳ đạt mức lợi tức này.
Có nghĩa là Hoa Kỳ đã nới rộng giới trung lưu bậc cao
lên 25 lần, làm ra những biên giới phân
chia giai cấp kinh tế và tái định nghĩa thế nào là
mức trung bình Và mức giàu có là bao nhiêu !.
Từ năm 1980, tỉ số dân Hoa Kỳ
có lợi tức trên 100 000 đô la hay nhiều hơn nữa
, theo thời giá đô la ngày nay ,
đã tăng gấp đôi. Dân Hoa Kỳ mua được gì với lợi
tức này, cũng đã tăng trưởng đáng kể. Một bánh
mì kẹp phó mát - cheeseburger McDonald cần 30 phút
công lao làm ra ở thập niên 1950, chỉ cần mất có
3 phút ngày nay. Năm 2002, dân Hoa Kỳ đóng bảo hiểm sức
khỏe mỗi người 50 % nhiều hơn là con số năm 1982.
Dân Hoa Kỳ cũng có nhiều hàng hóa vật chất hơn - như
xe hơi SUV , các loại đĩa DVD , máy computer cá
nhân PC , ti vi , các áo quần họa kiểu thời trang, dồ
nữ trang châu báu chánh nhãn hiệu, các vật dụng
gia thất và mọi đồ dùng vớ
vẫn đủ thứ. Gia thất nơi chúng ta
cất giữ những đồ dùng đúng thị hiếu cũng đã
tăng kích thước gấp đôi, chỉ trong vòng nữa thế
kỷ từ 1100 bộ vuông ( 102. 20 mét vuông ) thập niên 1950
đã lên trên 2200 bộ vuông ( 204. 40 mét vuông )
ngày nay. 95 % gia thất này có máy sưởi
ấm trung ương - central heating so với 15% cách
đây một thế kỷ ; 78 % có
máy điều hòa không khí, so với tiếng rít xé vải
- zip thời ông bà .
Chưa hết đâu nghen!
Tội lỗi đã giảm. Phần lớn tỉ xuất tội lỗi
khắp Hoa Kỳ đã rớt xuống suốt thập niên 1990 . Easterbrook
tìm thấy là tội ác ở nội thất chẳng hạn, cũng đã
gia giảm vào khoảng giữa 50% và 75% ỏ các thành phố lớn
như New York , Los Angeles, Boston, Baltimore và San Diego . Hung
dữ, côn đồ gia thất đối với phụ nữ cũng giảm
bớt đi 21 %, trong khi những hành động tội ác ở
gíới vị thành niên cũng giảm đi hơn 66 % .
Dân Hoa Kỳ, ngày nay , mỗi tuần làm việc ít hơn trước;
tổng số giờ làm việc thấp dần kể từ 150 năm nay. Vào
giữa thế kỷ thứ 19, chẳng hạn, sau khi thức dậy,
trung bình mỗi người đầu tư làm việc 50% thời
giờ thức, so với vỏn vẹn 20 % trước khủng hoảng
hiện tại. Làm việc ít giờ hơn có nghĩa là có nhiều
thì giờ rảnh rỗi hơn. Năm 1988, dân Hoa Kỳ trung
bình chỉ có11 giờ rảnh rỗi mỗi tuần, so với 40
giờ hiện tại. Môi trường làm việc cũng sạch sẽ hơn
, an toàn hơn và thoải mái hơn.
Dù rằng môi trường vẫn ảnh hưởng
đến đời sống phong phú hơn của dân Hoa Kỳ, cân nhắc
mọi điều thật sự tốt đẹp hơn, theo tài liệu
sách của Matt Ridley sắp xuất bản : “ Kẻ
Lạc Quan dựa trên Lý Trí- The Rational Optimist “,
tỉ như trong nữa thế kỷ vừa qua, ô nhiễm đã hạ thấp
trên mọi thị trấn, ngay cả ở thành phố”Thiên Thần
- Los Angeles “ , lớn nhất bang Ca Li. Tập dượt xe đạp
năm 1979 dự cuộc thi đua , không khí quá ư xấu tệ mùa
hè nên ai đó đã phải hòan tất trước giữa
trưa, hầu tránh đau đớn do các chất liệu hạt nhỏ-
tế vi gây ra : chất bẩn,
bụi bặm, mốc meo, bò hóng, carbon dioxide, sulfur dioxide
và các nitrogen oxides, bám sâu vào buồng phổi. Ngày
nay có thể tập dượt dua xe đạp suốt ngày bất
cứ giờ nào mà không sợ các ảnh hưởng bệnh tật,
đau yếu.
Dù rằng Hội
Phổi Hoa Kỳ báo cáo tháng vừa qua thành phố Los Angeles
là thị trấn khói sương mù
- soggiest nhất nước Mỹ , Đạo Luật Không khí Sạch
- Clean Air Act và động cơ cùng các kỷ thuật nhiên liệu
cải thiện, khuynh hướng vẫn sẽ và tiếp tục
theo con đường không khí sạch. Thật sự, chiếu theo”
Xử lý Không khí Phẩm giá Quận huyện Bờ biển Phía
Nam bang Ca Li “, ở thập niên 1980, trung bình Los Angeles
nhận “khuyến cáo sức khỏe - health advisory
“ 150 ngày mỗi năm, 50 báo động ozone “ giai
đoạn một - stage one “ , nhưng năm 2000 ,chỉ
còn 20 khuyến cáo sức khỏe và zê rô giai đoạn một
báo động ozone.
Chiếu theo những
sự kiện vừa kể và rất nhiều đo lường định lượng
khác , đúng là có được tinh thần hoàn toàn sáng suốt
, khi ai đó từ chối du hành lui về quá khứ, theo guồng
máy thời gian bất cứ ở điểm nào, và sống
tiếp cuộc đời nơi đây. Đó là những ngày thoải
mái, lẽ dĩ nhiên không lơ là những vấn đề
còn cần giải quyết. Chúng ta cần công nhận là thời gian
ngày nay, ở Hoa Kỳ, có nhiều người thụ hưởng một
đời sống tốt đẹp hơn, tại nhiều nơi hơn !
( Irvine , Nam Ca li ngày 13 tháng 5 năm 2010 )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét