Một quan điểm Hoa Kỳ về Điện Hạt
Nhân ( “ Nguyên tử” ) :
Tại
sao vẫn còn cần điện hạt nhân : Năng Lượng Sạch,
Giá Phải Chăng ?
Giá Phải Chăng ?
G S Tôn thất Trình
Một người đang cào cỏ trước nhà máy điện hạt nhân ở đảo Three Mile, nơi Hoa Kỳ đã trải qua tai nạn nghiêm trọng nhất về hạt nhân năm 1979. |
Sau đây là quan điểm của Ernest
Moniz, Giám đốc Sáng Kiến Năng Lượng đại học MIT, nguyên là thứ trưởng Bộ Năng
Lượng Hoa Kỳ các năm 1997- 2001. Đăng tải ở Nguyệt San “Ngọai
Giao” số tháng 11- 12 năm 2011, có lẽ Việt Nam cũng nên biết qua , khi Việt Nam đang
thương thảo với Nga và Nhật khởi
sự xây cất các nhà máy điện hạt nhân năm tới ( ? ). ( Và tại sao không với Pháp
và Hoa Kỳ…? )
Những năm tiếp theo tai nạn chánh ở Three Mile Island năm 1979 và Chernobyl năm
1986, điện hạt nhân đã mất sự ủng hộ, và
vài quốc gia đã rà thắng những chương trình hạt nhân quốc gia mình. Tuy nhiên,
ở thập niên vừa qua, điện hạt nhân đã trải qua
phần nào một thời kỳ phục hưng. Lo ngại về khí hậu đổi thay và không khí
ô nhiễm, cũng như yêu cầu tăng
gia xài điện, khiến nhiều chánh phủ
tái xét niềm ác cảm điện hạt
nhân, một lọai điện ít phát thải carbon dioxide và xây đắp một
ghi chép an tòan và tin cậy đáng thán phục. Vài quốc gia đã lật ngược lại
việc rút lui dần dần điện hạt nhân nước mình, vài quốc gia nới rộng thêm đời
sống các lò phản ứng hiện hửu và nhiều
quốc gia phát triễn dự án lập nhà máy mới. Ngày
nay trên thế giới gần 60 nhà máy đang được xây cất, tạo ra công xuất cọng thêm lên đến
60 triệu Kw , tương đương 1/6 công xuất
điện hạt nhân thế giới hiện hửu.
Thế nhưng phong trào mất đi động
năng tháng 3 vừa qua, khi một trận động đất
cường độ 9.0 và một sóng thần – tsunami to lớn động đất gây ra, phá tan hoang nhà máy điện hạt nhân Nhật Fukushima. Ba lò phản ứng bị hư hại nặng, đau đớn vì nung chảy ít nhất là bán phần và giải tỏa
ra phóng xạ ở mức độ chỉ vài lần ít hơn
tai họa Chernobyl . Sự cố
làm trổi dậy lại mối nghi ngờ lan
tràn trong dân gian về an tòan điện hạt nhân .
Đức Quốc tuyên bố gia tốc đóng cửa các
lò phản ứng hạt nhân, được công chúng Đức ủng hộ rộng rải. Nhật cũng tuyên bố
tương tự như vậy, nhưng ít xác tín hơn. Quyết định của hai nước này được dễ
dàng , nhờ sự kiện là yêu cầu điện đã giảm sút đi khi kinh tế
khắp thế giới chậm hẳn và sự kiện điều hòa tòan cầu giới hạn đổi thay khí hậu tuồng như chưa xảy ra ngay bây giờ , như đã tưởng cách đây một thập
niên. Tại Hoa Kỳ, một tiếp cận về các
nhà máy hạt nhân chậm rải hơn, lại càng chậm hơn nữa trước một phong phí không
hề tiên đóan về khí dầu thiên nhiên.
Tuy nhiên , sẽ là sai lầm nếu để cho Fukushima
gây ra cho các chánh phủ là phải bải bỏ điện hạt nhân và lợi lộc của điện
này. Tạo điện ở Hoa Kỳ phát thải ra nhiều carbon dioxide hơn là chuyên chở, vận tải hay công
nghệ và điện hạt nhân là nguồn điện không
có carbon lớn nhất ở Hoa Kỳ. Tạo điện hạt nhân cũng tương đối rẽ rề, phí tổn ít
hơn hai xu Mỹ một kilowatt- giờ về chi phí họat động, duy trì và nhiên liệu.
Ngay cả sau tai họa Fukushima, Trung Quốc, hiện chiếm đến 40 % xây cất nhà máy mới điện hạt nhân thế giới, còn Nga , Ấn Độ và Hàn Quốc ( Nam Hàn ) nhập chung lại
cũng chiếm 40 %, không thấy dấu hiệu gì là thối lui khỏi thúc
đẩy tạo điện hạt nhân cả.
Theo dấu ghi chép điện hạt nhân
cung cấp điện sạch sẽ và tin cậy được, cũng sánh ngang vai các nguồn năng lượng khác. Giá cả khí dầu thấp, phần lớn nhờ thành quả khoan đến được
các khí dầu mới ( tầng ) vỏ sò – shale gas, đã làm sáng chói viễn cảnh là các nhà máy điện đốt khí dầu hửu hiệu, có
thể cắt giảm phát thải carbon dioxide và các ô nhiễm khác, bằng cách thay thế khá mau lẹ các nhà máy điện chạy than đá
không hửu hiệu xưa cũ, nhưng lịch sử giá cả bất ổn khí dầu làm cho các công ty tiện nghi e dè
đặt mọi trứng trong cùng một giỏ. Hơn nữa, trong dài hạn, đốt khí dầu thiên nhiên cũng vẫn giải tỏa ra quá nhiều carbon dioxide.
Điện gió và mặt trời đang lan tràn mỗi
ngày mỗi gia tăng; nhưng tính cách cung cấp thất thường và biến thiên, làm chúng
khó lòng sử dụng đại trà khi chưa có phương cách tồn trữ điện giá phải chăng.
Thủy điện, trong lúc này, viễn cảnh rất giới hạn để lan rộng ở Hoa Kỳ, vì những
lo ngại môi sinh và các vị
trí thủy điện tiềm năng cũng rất giới hạn.
Dù sao, điện hạt nhân ở Hoa Kỳ phải đối
đầu một số thách thức theo từ ngữ an tòan , chi phí xây cất, xử lý phế thải và
lan tràn vỏ khí hạt nhân. Sau Fukushima,
Ủy Ban Điều Hòa Hạt Nhân Hoa Kỳ, một cơ quan liên bang
độc lập cấp môn bài các lò phản ứng hạt
nhân - NRC, đã duyệt xét lại những đòi
hỏi điều hòa công nghệ này cũng như các thể lệ họat động, những dự án giải đáp khẩn cấp, những yêu cầu họa kiểu an
tòan và xử lý nhiên liệu đã tắt. Chắc chắn là NRC thực thi
hầu hết một số thành quả khuyến cáo; và
phí tổn làm năng lượng hạt nhân ở doanh nghiệp Hoa Kỳ sẽ cao thêm. Những nhà máy hiện hửu đã gần kề thời hạn môn bài cho phép họat động là 40 năm và vì chúng
thiếu hẳn những đặc điểm an tòan cận
đại, các nhà máy sẽ đối mặt với những
kiểm tra mới, hầu được kéo dài thêm thời
hạn môn bài.
Cùng lúc, các lò phản ứng mới đang xây cất ở Phần Lan và ở Pháp đã
vượt quá ngân sách dự trù hàng
tỉ đô la Mỹ, đem lại nghi ngờ là
họ có thể đủ sức dùng điện hạt
nhân. Lo ngại của dân gian về các phế
thải phóng xạ cũng cản trở điện hạt nhân, và chưa có quốc gia
nào có một hệ thống chạy tốt thanh tóan
phế thải. Thật vậy, chánh phủ Hoa Kỳ đã trả nhiều tỉ đô la đền hư hại cho các
công ty tiện nghi ( ích ), vì không đạt nổi những bổn phận lấy đi khỏi vị trí
lò phản ứng những nhiên liệu đã tắt. Vài nhà quan sát cũng lo ngại là lan tràn hạ tầng cơ sở năng lượng hạt nhân dân sự có thể đưa tới lan
tràn vỏ khí hạt nhân, như chương trình
làm giàu thêm uranium – uranium enrichment Iran cho thấy .
Nếu như lợi ích điện hạt nhân muốn
thực hiện ở Hoa Kỳ, thì mỗi một rào cản này phải được vượt qua. Về phương diện
an toàn, những đòi hỏi họa kiểu cho các lò phản ứng phải được tái xét, chiếu theo những phân tích
cập nhật các tai nạn có cơ xảy ra. Về phân phí tổn, chánh phủ và khu vực tư
nhân cần làm mau hơn những họa kiểu mới
hạ bớt những hiểm nguy tài chánh xây cất những nhà máy điện nguyên tử. Hoa Kỳ
cũng cần thay thế hệ thống xử lý phế thải
bể vỡ bằng một hệ thống thích
nghi hơn có thể chứa đựng phế thải an
tòan và tồn trữ chúng được chúng mấy
trăm năm. Sau đó mới mong thu được lòng
dân gian tín nhiệm .
An tòan hơn và rẽ hơn
Sóng thần đụng nhằm Nhật Bổn, tháng ba năm 2011, đánh dấu lần đầu tiên
một sự
cố bên ngòai dẫn đến một giải tỏa chánh
phóng xạ từ một nhà máy điện hạt nhân.
Đợt sóng biển 14 m cao hơn gấp đôi chiều cao họa kiểu Fukushima chịu
đựng được và cắt đứt nhà máy ngập lụt
không còn nhận được hổ trợ tiếp vận bên ngòai và nguồn cung cấp điện của nhà máy, cần thiết dùng làm
nguội lò phản ứng và các hồ chứa nhiên liệu đã tắt. Những tai họa tương tự , dù ít khi xảy ra,
đáng lý phải được qui họach bên trong họa kiểu lò phản ứng: Vòng lữa
Thái Bình Dương - Pacific Ring of Fire đã có một tá động đất kích thước 8.5 –
9.5 trong 100 năm vừa qua và Nhật Bổn đã
ghi chép nhiều sóng thần nhất thế giới, có những đợt sóng đôi khi cao đến 30m. Cách
đây 4 năm, trạm phát điện hạt nhân lớn nhất thế giới Kashiwazaki – Kariwa bị đóng cửa vì một trận động đất lung lay nhà máy ngòai
hình dạng nhà máy họa kiểu ra có thể chịu đựng nổi, và 3 trong số 7 lò phản ứng
cũng nằm yên đến ngày nay.
Tai họa Fukushima sẽ gây ra cho các nhà điều hòa hạt nhân khắp nơi xét lại các
đòi hỏi an tòan, đặc biệt những
đòi hỏi đặc thù là các nhà máy phải được họa kiểu chịu đựng được tai
nạn. Trong 40 năm, kể từ khi đặt mua lò
phản ứng Fukushima
thứ nhất, ngành địa chấn học –
seismology và khoa học các hiểm
nguy ngập lụt đã tiến bộ rất nhiều, vẽ
ra nhiều tiên tiến về máy dò – sensors , làm kiểu mẩu – modeling
và nhiều khả năng khác. Kiến thức mới
này cần đem tới sự chịu đựng nổi, không những ở họa kiểu nhà máy điện mới mà còn
phải xem xét lại những đòi hỏi cho các
nhà máy cũ, như đã xảy ra ở Fukushima
trước khi bị sóng thần. Các đòi hỏi an tòan lỗi thời không thể duy trì tại chỗ nữa. Ở Hoa Kỳ,duyệt xét NRC đã đưa tới khuyến cáo là các nhà họat động ,
chạy nhà máy điện hạt nhân phải tái xét
các hiểm nguy địa chấn và ngập
lụt cứ mỗi 10 năm, và sửa đổi họa kiểu các nhà máy cũng như thể thức họat động cho thích nghi . Ngọai trừ vài ca, các nâng cấp cần thiết
sẽ khiêm nhượng, những bước tiến này sẽ
phải bảo đảm là những họa kiểu nhà
máy phản ảnh thông tin cập nhật nhất.
NRC cũng đề nghị những thủ tục điều hòa
bắt buộc các trạm điện hạt nhân
phải có những hệ thống tại chỗ, giúp các trạm vẫn an tòan nếu bị cúp điện bên ngòai và có
điện cho đến 3 ngày sau. NRC cũng đưa ra
khuyến cáo giải đáp nhiều vấn đề khác tỉ như lấy đi các khí dễ bốc cháy và theo dõi các hồ tồn
trữ nhiên liệu đã tắt. Đề nghị này không có nghĩa là NRC thiếu tin tưởng vào mức an tòan các lò phản ứng hạt
nhân Hoa Kỳ; ghi chép theo dấu các nhà
máy Hoa Kỳ chạy 90 % thời gian là một chỉ dẫn
hiệu lực an tòan tốt đẹp và phi thường, so với những phương thức phát
điện khác. Tuy nhiên, sự cố Fukushima rỏ ràng là kêu gọi phải có những điều hòa mới
và các khuyến cáo NRC phải được thiết
lập xong tại chỗ, càng sớm càng hay.
Điều hòa mới tất nhiên sẽ tăng phí tổn
điện hạt nhân, và các nhà máy điện hạt nhân
giá 6 – 10 tỉ đô la mỗi đơn vị,
đã đắt hơn xây cất các nhà máy điện chạy nhiên liệu hóa thạch nhiều rồi. Không
những phí tổn tư bản chúng bẩm sinh đã
cao , mà thời gian xây cất chúng dài hơn
có nghĩa là các công ty tiện nghi phải tích trữ những gánh nặng
tài chánh đáng kể , trước khi họ bán
bất cứ điện nào . Trong cố gắng thực hiện thang kinh tế, vài nhà tiện nghi
quay sang thiết lập những lò phản ứng cở lớn
hơn, xây cất những lò phát ra 1 600 000 kw , thay vì lọai điển hình 1000 000
kw. Xin
nhắc lại là mỗi nhà máy Ninh Thuận dự trù 2 lò phản ứng, mỗi lò chạy một tua bin 1 000 000 kw. Điều này
làm tăng thêm phí tổn các dự án và khuếch đại những hậu quả sai lầm trong thời
gian xây cất.
Mọi điểm này có thể làm cho các
nhà máy điện hạt nhân tuồng như là những đầu tư nguy hiểm, làn
lượt nâng thêm những yêu cầu của các nhà đầu tư để bù đắp
lại và tổn phí vay tiền tài trợ các dự án. Thế nhưng
điện hạt nhân lại tốn ít phi tổn
chạy nhà máy giúp điện cạnh tranh tốt
đẹp trên căn bản gia điện cần thiết thu hồi lại được tư bản đầu tư
suốt đời sống nhà máy. Và nếu các
chánh phủ trong tương lai lại đóng
nắp – cap phát thải carbon dioxide, qua
một “thuế” phát thải hay một đòi hỏi
điều hòa, như họ đã muốn làm 10
năm tới ( ? ), thì điện hạt nhân sẽ còn hấp dẫn
hơn nữa so với các nhiên liệu hóa thạch khác.
Ở Hoa Kỳ , vẫn còn chưa dứt khóat về phí tổn xây cất những nhà máy điện
hạt nhân mới. Nay đã gần 40 năm, kể từ khi
nhà máy điện hạt nhân mới được
đặt hàng Cơ quan Thung lũng Tennessee
Valley Authority, một tổ hợp chủ
nhân là Liên Bang Hoa Kỳ đang hòan tất
xây cất lò phản ứng thứ 2 (Unit 2) của Watts Bar . Ở miền Đông Tennessee
, khởi công từ lâu rồi, và Cơ quan có dự
án hòan tất một lò phản ứng mới Bellefonte Unit 1 tại thị trấn Hollywood
, bang Alabama .
Nhà máy hạt nhân mới đầu tiên của họa kiểu thế hệ kế tiếp, chắc
là sẽ được xây cất ở bang Georgia do Công
ty Miền Nam Southern Company thực
hiện , còn đang chờ đợi NRC chấp thuận. Dự trù hòan tất năm 2016, dự án gồm có
2 lò phản ứng , tổng công xuất
là 2 200 000 kw, tổn phí dự trù
sẽ là 14 tỉ đô la. Công ty sẽ lợi dụng ưu điểm trợ cấp đáng kể ( bảo đảm tiền vay, tín
dụng thuế sản xuất, và hòan trả phí tổn
do điều hòa chậm trễ ) đề xướng ra ở
Luật Chính Sách Năng lượng-
Energy Policy Act năm 2005, hầu kích động khởi sự kick-start xây
cất những nhà máy hạt nhân mới.
Ngay cả sau Fukushima , Quốc hội
và Nhà Trắng ( Tòa Bạch Ốc ) tỏ vẽ vẫn còn cam kết chương trình giúp đở này. Thành
công hay thất bại những dự án xây cất này, tránh các trì hõan và phí tổn vuợt quá thêm, sẽ giúp
qui định tương lai điện hạt nhân Hoa Kỳ .
Giải pháp những nhà máy nhỏ hơn
Thách thức an tòan và phí tổn tư bản liên quan
đến các nhà máy điện hạt nhân cỗ truyền
có thể lớn lao , nhưng một hạng mới
lò phản ứng đang trong giai đọan phát triễn, hửa hẹn
giải quyết được. Những lò này tên gọi
là lò phản ứng nhỏ mô đun – small modular reactors ( SMRS), sản
xuất chừng từ 10 000 đến 300 000 kw, thay
vì 1000 000 kw ở các lò phản ứng điển hình. Tòan thể lò hay ít nhất phần lớn
lò, có thể xây cất trong một cơ xưởng và
chở tới một vị trí để ráp, nơi có
thể thiết lập chung nhau nhiều lò làm thành một trạm-
station điện hạt nhân lớn hơn.
SMRS cũng còn có những đặc điểm an tòan hấp dẫn
nữa. Họa kiểu chúng thường hội nhập
các đặc điểm làm nguội thiên
nhiên, có cơ tiếp tục họat động khi không có điện bên ngòai, và
cách đặt các lò ngầm dưới đất và các hồ tồn trữ nhiên liệu đã tắt ( xài hết
) cũng an toàn hơn.
Vì lẽ SMRS nhỏ hơn các nhà máy
điện hạt nhân qui ước, phí tổn xây cất cho các dự án cá nhân dễ xử lý hơn, và như vậy những kỳ hạn tài
chánh có thể thuận lợi hơn. Vì lẽ chúng ráp trong xưởng, thời gian xây cất ở vị trí cũng
ngắn hơn. Công ty tiện nghi có
thể xây dựng dung lượng điện hạt nhân từng bước một, cọng thêm lò phản
ứng nếu cần
, , có nghĩa là tạo lợi tức bán
điện sớm hơn. Điều này không những giúp cho chủ nhân nhà máy mà luôn cả khách hàng, hay bị đòi hỏi trả giá điện ngày nay cao hơn để tài trợ những nhà máy ngày mai.
Sản xuất kiểu ráp theo hàng của SMRS cũng sẽ hạ phí tổn xây cất chúng. Thay vì đuổi
theo thang kinh tế - economies of scale né tránh, bằng cách xây cất những dự án lớn hơn, các tay bán
SMR có thể lợi dụng ưu điểm kinh tế - economies chế tạo :
một lực lượng công nhân thành thạo liên tục, kiểm phẩm và cải thiện liên tục họa kiểu và
chế tạo các lò phản ứng. Ngay cả dù
cho giá bản chất mỗi megawatt (1 000 kw ) cho SMRS
có thể cao hơn lò phản ứng to lớn,
phí tổn cuối cùng mỗi megawatt có thể
thấp hơn, nhờ những kỳ hạn ( điều khỏan ) tài chánh thuận lợi hơn, thời
gian xây cất ngắn hơn, một đề nghị cần
thử nghiệm có đúng như thế không. Khả thi của SMRS cần phải được chứng minh, và chánh phủ gần như chắc chắn sẽ phải
chia sẽ vài hiểm nguy để thực thi điều này .
Chưa có một SMR nào đã được NRC
cấp môn bài. Đây là một tiến trình cần nhiều thời giờ cho mọi kỷ thuật hạt nhân mới, đặc biệt cho những họa kiểu
SMR biểu thị thóat ly ra khỏi kinh nghiệm của NRC. Chỉ khi
nào SMR có môn bài và được xây cất thì
phí tổn thực sự của chúng mới rỏ rệt. Tuy nhiên, món bỡ kinh tế chế tạo chỉ
thực hiện và thông hiểu khi một dòng đặt hàng tin cậy giúp các đường hàng chế
tạo luôn luôn bận rộn làm ra một lọai họa kiểu như nhau. Muốn điều này xảy ra, chánh phủ Hoa Kỳ cần phải hình dung cách nào ấp nở những kẽ di động sớm, trong
khi đó sẽ không khóa kín lại thành chỉ một kỷ thuật
thôi, qúa sớm đi.
Ngân sách liên bang Hoa Kỳ đang
bị áp lực nặng nề, thật khó lòng tưởng tượng người đóng thuế Hoa Kỳ tài trợ những
trình diễn kỷ thuật hạt nhân
mới. Nhưng nếu Hoa Kỳ làm gián đọan
công cuộc tạo ra một lựa chọn
năng lượng sạch mới – dù đó là SMRS ,
năng lượng tái sinh, các bình điện tiên tiến hay chận bắt và giam hảm carbon,
dân Hoa Kỳ sẽ nhìn lui hối tiếc một chục năm tới ! Sẽ có rất ít những lựa chọn sống còn
được, hầu thỏa mãn nhu cầu Hoa kỳ về năng lượng, môi sinh và Hoa Kỳ sẽ khó cạnh tranh thắng lợi hơn trên thị
trường tòan cầu .
Ca giỏ phế thải
Muốn năng lượng hạt nhân thực sự
phục hưng, thách thức xử lý phế thải hạt
nhân cho hàng ngàn năm phải được thõa mãn đích đáng. Năng lượng hạt nhân phát sinh từ việc phân ly uranium, để lại đằng sau nhữg sản phẩm phóng xạ nguy hiểm , tỉ
như cesium và strontium cần cách ly
cho nhiều thế kỷ. Tiến trình cũng tạo ra
những nguyên tố siêu urani –
transuranic element, tỉ như plutonium , nặng hơn uranium, không hiện diện
trong thiên nhiên, và cần phải cách ly
cả ngàn năm. Có một thay thế hủy bỏ các nguyên tố siêu urani : chúng có
thể tách riêng ra khỏi nhiên liệu lò phản ứng cứ vài năm một , rồi tái sinh
– recycle vào trong lò phản ứng mới
như thể một nguồn năng lượng cọng thêm.
Khuyết điểm là tiến trình này
phức tạp và đắt tiền và gây ra một hiểm nguy lan tràn vì plutonium có
thể dùng làm võ khi hạt nhân. Tranh cải
về lợi ích của tái sinh các nguyên tố
siêu urani vẫn chưa được giải quyết .
Điều không tranh cải là đa số phế thải hạt nhân cần phải được cách ly chôn sâu dưới
đất . Cộng đồng khoa học ủng hộ phương pháp này từ hàng chục năm nay, nhưng
tìm ra những nơi để cất dấu phế thải
tiện nghi này, đã tỏ ra rất khó khăn. Ở Hoa Kỳ,
Quốc Hội chấp thuận một lề lối mô
tả định luật cho cả hai, tại một nơi duy nhất là Núi Yucca Mountain , bang Nevada và một
lập trình đặc thù để chôn dưới đất
nhiên liệu đã tắt. Dự án khổng lồ
này sẽ do một quỹ phế thải hạt nhân đài thọ,
trong đó các công ty tiện nghi đóng góp 750 triệu đô la một năm. Nhưng
chiến lược tác dụng trái ngược và lập trình
hổn lọan . Bang Nevada thối lui và lập trình chậm lại hai chục năm, có nghĩa là chánh phủ phải đền tai hại theo phán quyết Tòa Án cho các công ty tiện nghi.Năm 2009, chánh quyền Obama tuyên bố bải bỏ dự án Yucca Mountain, không còn thay thế nào cả cho việc chôn bỏ phế thải hạt nhân của
các nhà máy điện hạt nhân. Ngân
khỏan Quỹ Phế Thải Hạt Nhân nay lên đến 25 tỉ đô la mà
lại không có một chương trình chôn dấu
phế thải nào cả.
Thay vì được tồn trữ gần các lò phản ứng, nhiên liệu tắt, cuối cùng phải
được cất giữ tại một số vị trí
cũng cố chánh phủ thiết lập, nơi nhiên liệu có thể nằm yên một thế kỹ. Phương thức này có nhiều ưu điểm. Thời gian làm nguội thêm sẽ cung cấp cho Bộ
Năng Lượng Hoa Kỳ hay vài tổ chức khác,
có thêm mềm dẽo hầu họa
kiểu một tàng trữ địa chất. Chánh phủ sẽ không còn phải trả tiền cho các cơ
sở tiện nghi vì đã không thõa mãn lập
trình ủy thác, và các cộng đồng kế cận các lò phản ứng sẽ yên tâm
là nhiên liệu tắt có nơi để đi
tới. Tại mỗi vị trí nhiên liệu già cỗi
sẽ được theo dõi, cho nên các vấn
đề nêu lên sẽ được giải đáp. Các cơ sở tiện nghi sẽ giúp các lựa chọn Hoa Thịnh Đốn mở
toang khi tranh luận về nhiên liệu
tắt là một phế thải hay là một tài nguyên, đương nhiên thôi
bàn đến. Những nơi này cần được Qũy Phế
thải Hạt nhân trang trải, một đổi thay cần
được Quốc Hội chấp thuận.
Cùng lúc, Hoa Thịnh Đốn phải tìm
ra một thay thế cho Yucca Mountain để tồn trữ
phế thải hạt nhân trong dài
hạ Làm như thế, Hoa Thịnh Đốn phải chấp nhận một phương thức
thích nghi và mềm dẽo hơn đã làm trước
đây, điều đình sớm với các cộng đồng địa phương , các bộ lạc Hoa Kỳ sinh đẻ tại Hoa kỳ và các bang. Thụy Điển nâng cấp
chương trinh cất giữ phế thải nhờ tiến trình căn bản nhất trí như vậy,
và trong một tá năm, bộ Năng Lượng Hoa Kỳ đã họat động một nơi tàng
trữ địa chất cho phế thải siêu urani gần
Carlsbad, bang New Mexico, có sự hổ trợ
cộng đồng mạnh mẽ. Chánh phủ cũng cần
thám sát những phương thức mới để
cất giữ phế thải. Chẳng hạn thật đúng nghĩa lý phân chia riêng rẽ các nguyên tố siêu urani tồn tại lâu dài ở phế
thải lò phản ứng hạt nhân, một gói hàng
kinh tởm nhưng rất nhỏ bé và đặt chúng
vào một lỗ đào sâu vài ngàn dặm
Anh , trong khi đặt những vật liệu đời
sống ngắn ngày hơn vào những nơi tàng trữ
gần mặt đất. Vì chưng thách thức
xử lý phế thải tiếp tục
duy trì, một tu bổ chương trình hiện hửu phải gồm luôn cả thiết lập một
tổ chức liên bang mới có đặc quyền là một hay hai bước thóat khỏi những dự tóan chánh trị ngắn hạn.
Một lối khác quá khứ sẽ là xử lý
phế thải hạt nhân dân sự tách rời phế thải hạt nhân quân sự. Năm 1985, chánh phủ đã trộn lẫn phế thải dân
sự và quân sự ở một nơi tàng trữ địa chất duy nhất. Điều này có nghĩa lý lúc đó
,và các nhà qui họach giả thiết là Yucca Mountain sẽ dùng tồn trữ cho cả hai lọai. Nhưng nay, tuồng như sẽ mất nhiều năm trước khi mở được một nơi tàng trữ kích thước lớn. Bây giờ, đúng lý hơn là đặt dự án tồn trữ các
phế thải quân sự riêng rẽ một phương
thức mau lẹ hơn, vì lẽ tiến trình ít
chán ngán hơn là đạt một giải
pháp cho phế thải dân sự. Khởi đầu
là phế thải quân sự ít hơn và thể
tích cũng không tăng thêm bao nhiêu trong tương lai. Hơn
nữa, phần lớn phế thải quân sự đã có uranium
và plutonium tách riêng rẽ từ nhiên liệu đã tắt,vì mục đích là sản xuất vật liệu vỏ khí hạt
nhân. Như thế những gì còn lại đúng là một phế thải , không là một tài
nguyên.
Phương thức mau lẹ cho chương
trình phế thải quân sự sẽ giúp chánh phủ liên bang thỏa mãn
bổn phận mình với các bang chủ nhân các cơ sỡ vỏ khí hạt nhân họ đồng ý lấy đi phế thải phóng xạ. Điều này cũng làm cho tài
chánh tồn trữ phế thải rỏ rệt hơn vì chính các công ty hạt nhân trả tiền tồn trữ xử lý phế thải của họ và Quốc Hội phải chấp thuận trả tiền cho phế thải quốc
phòng. Giả thiết là nơi tồn trữ phế thải quốc phòng được thiết lập trước tiên , kinh nghiệm họat động nơi này sẽ rất cao giá khi cần phải thiết lập một nơi tàng trữ phế
thải dân sự .
Hệ thống xử lý phế thải hạt nhân
Hoa Kỳ hổn độn, có một dị
ứng quốc tế đáng tiếc : nó giới hạn
những lựa chọn cản ngăn các quốc gia khác sử dụng
hạ tầng cơ sở điện hạt nhân để sạn xuất vỏ khí hạt nhân. Nếu
những quốc gia như Iran đã có khả
năng làm giàu thêm uranium, làm ra một nhiên liệu lò phản ứng mới và tách riêng plutonium để lấy
lại giá trị năng lượng, rồi Iran sẽ đi
vào con đường có đủ kỷ thuật và vật liệu
thích nghi cho một chương trình chế tạo vỏ khí hạt nhân. Những thỏa hiệp bảo vệ
an tòan với Cơ quan Năng lượng Nguyên tử Quốc tế có ý định bảo đảm các chuơng trình dân sự không trào qua các chương trình quân
sự , nhưng cơ quan này chỉ có khả năng giới hạn giải đáp những chương
trình lén lút.
Phát triễn những cơ sở giàu thêm
uranium hay tách riêng, rất đắt tiền và
không có ý nghĩa kinh tế cho những quốc
gia chỉ có chương trình nhỏ bé điện hạt nhân. Những gì các quốc gia này lưu tâm nhất là một nguồn cung cấp bảo đảm nhiên liệu lò phản ứng và một phương thức giảm bớt khối nặng xử lý phế thải. Một lập
trình hứa hẹn là cố giữ vật liệu phân hạch ngòai tầm tay các kẻ làm lan tràn, liên hệ đến hòan trả phế
thải hạt nhân cho quốc gia cung cấp
nhiên liệu ( hay một quốc gia thứ ba ). Thật
thế, nhiên liệu hạt nhân có thể cho thuê để
sản xuất điện. Quốc gia cung cấp
nhiên liệu sẽ điều trị nhiên liệu
tắt hòan trả như thể nhiên liệu của mình, sử dụng trực tiếp hay
tái sinh nó. Trong mọi ca – trường hợp số lượng phế thải cọng thêm sẽ nhỏ, so
với phế thải quốc gia này đang trông nom. Nhờ bỏ đi khả năng tái sinh nhiên
liệu và tách riêng ra vật liệu xếp hạng
vỏ khí, quốc gia dùng nhiên liệu sẽ thoát khỏi những thách thức xử lý phế thải
hạt nhân.
Hoa Kỳ cũng đã chạy một chương trình tương tự trên
một kích thước nhỏ hơn, đã cung cấp nhiên liệu, thường là uranium làm giàu thêm
nhiều, cho khoảng 30 quốc gia cho các lò
phản ứng nhỏ. Nhưng lại không có hệ thống xử lý phế thải thương mãi họat động, cho nên chương
trình không thể nới rộng để chứa đựng
phế thải các lò phản ứng thương mãi. Thay vào đó, Hoa Thịnh Đốn cố gắng dùng ngoại
giao hầu ép buộc cưỡng chế, căn bản tùy theo từng quốc gia một,
trên hy vọng hảo huyền là các quốc gia sẽ đồng ý bỏ đi việc làm giàu thêm uranium và tái chế
trao đổi hợp tác hạt nhân
với Hoa K ỳ . Phương thức nhắm mục đích trước mắt này có thực hiện khi Hoa Kỳ là
nhà cung cấp chánh kỷ thuật và nhiên liệu hạt nhân, nhưng bây giờ không
còn như vậy nữa rồi, và nhiều nhà cung
cấp chánh khác, tỉ như Pháp và Nga hòan tòan không chú trọng đến ép buộc những kiềm chế này ở những giao dịch thương mãi.
Nhập chung lại thành một chương
trình xử lý mạch lạc sẽ giúp Hoa Kỳ có một chân đứng, khi thành lập
một chương trình chu kỳ nhiên liệu quốc tế chống lan tràn ( làm võ khí
).
Bây giờ hay không bao giờ nữa
Khi các khí nhà kiếng tích lũy trong khí quyễn, tìm
ra cách tạo điện sạch, đủ rẽ tiền cho
dân gian xài và đáng tin cậy, trở nên gây ấn tượng cấp bách hơn. Điện hạt nhân không phải là viên đạn bạc mà
là một giải pháp bán phần, đã tỏ ra thực hiện được đại trà. Các quốc gia sẽ cần đeo đuổi những chiến lược
phối hợp cắt giảm phát thải gồm luôn cả ghì cương yêu cầu năng lượng, thay các nhà máy than
đá bằng các nhà máy khí dầu thiên nhiên
sạch sẽ hơn, và đầu tư vào những kỷ thuật mới mẽ tỉ như năng lượng tái sinh chụp bắt và giam hảm carbon. Nhiệm vụ chánh phủ sẽ phải là giúp cung cấp
cho khu vực tư nhân những lọat lựa chọn
đã hiểu biết kỷ càng, kể cả điện hạt nhân, chứ không phải làm toa thuốc cho một chia sẽ thị trường của bất cứ một kỷ thuật đặc thù nào đó !
Hoa Kỳ sẽ phải lấy một số quyết định duy trì
và làm tiến triễn lựa chọn năng lượng hạt nhân.
Phản ứng thoạt tiên của NRC cho các bài học an toàn về Fukushima phải được chuyễn dịch thành hành động. Công chúng phải được thuyết phục là điện hạt nhân an tòan. Hoa Thịnh Đốn phải bám lấy dự án cống hiến trợ giúp giới hạn cho việc xây dựng nhiều lò phản ứng hạt nhân mới một chục năm
tới, chia sẽ các bài học đã học được
khắp ngành công nghệ. Hoa Kỳ
phải tăng tốc hổ trợ cho kỷ thuật
mới, tỉ như SMRS các các dụng cụ làm kiêu mẩu bằng computer. Khi đề cập đến xử lý phế thải, chánh phủ cần
tu bổ lại hệ thống hiện hửu và phải trở nên nghiêm túc về tồn trữ dài hạn. Những lo ngại địa
phương về cơ sở tiện nghi cho phế thải hạt nhân sẽ không biến mất kỳ
diệu đâu: chúng phải giải quyết theo một chương trình phế thải thích ứng, cộng tác, trong sáng hơn.
Đây không phải là những bước tiến dễ dàng, và không một bước nào sẽ xảy
ra qua đêm. Nhưng mỗi bước cần giảm bớt
bất trắc, bất ổn trong công chúng, trong các công ty năng lượng và các nhà đầu tư. Một phương thức hửu hiệu hơn
phát triễn điện hạt nhân và đối diện hiểm nguy thay đổi khí hậu đang dâng lên, đã qúa hạn lâu ngày rồi. Chậm trễ thêm nữa chỉ làm tăng tiền cọc thôi !
( Irvine , Nam Ca Li ngày 9 tháng 11 năm 2011)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét