Tiếp theo bài chiến tranh điều khiển học
năm 2010, biết rõ thêm quan điểm Hoa Kỳ về giữ An tòan cho không gian điều khiển học - cyberspace đời sống hiện tại và tương lai đất nước, đang ở thế đu đưa nan giải ngã theo ai đây, giữa Hoa Kỳ và Trung Quốc?
Trung Quốc chơi trò computer
G S Tôn thất Trình
Các tấn công điều khiển học – cyber attacks của Trung Quốc đã
đánh cắp tài sản trí tuệ và bí mật quân sự thiết yếu vô giá của các công ty
và chánh phủ quanh thế giới . Đàm phán
với Bắc Bình có lẽ cũng không giúp gì mới đâu , vì chưng quyền lợi của Trung
Quốc không phải là trừng phạt các vi tặc – hackers. Cho nên Hoa Thịnh
Đốn phải tụ điểm vào bảo vệ - đề phòng
không phải là ngoại giao ?
Sau
đây là quan điểm chi tiết hơn của Adam Segal, thành viên
của Các Nghiên cứu An Ninh Quốc gia- Hoa Kỳ và Chống Khủng bố
của Ủy Ban Ngọai giao Hoa Kỳ, đăng tải trong số tháng 3-4 năm 2012 nguyệt san Ngọai
Giao.
Tháng 3 -2011, hảng an ninh
computer Hoa Kỳ RSA tuyên bố là các vi tặc- hackers đã lọt vào các dấu hiệu an ninh – security
tokens hảng sản xuất cho hàng triệu
nhân viên chánh phủ và khu vực tư nhân,
kể cả những công ty đấu thầu quốc phòng
Mỹ như Lockheed Martin có mối nối kết xa
xăm đến các computers phòng sở họ làm việc. 5 tháng sau, công ty
phần mềm chống virus McAfee, tung ra một báo cáo là một nhóm vi tặc đã phá vỡ lọt vào các mạng lưới vi tính của
71 chánh phủ, công ty và các tổ chức
quốc tế. Những tấn công này và nhiều lọai tương tự khác đã lấy trộm mất
các công ty và chánh phủ những
tài sản trí thức và bí mật thiết yếu quân sự
vô giá. Dù cho các chức quyền mãi đến gần đây vẫn e ngại nêu tên thủ phạm,
đa số chuyên viên đồng ý phần lớn các
tấn công phát sinh từ Trung Quốc .
Phản ứng lại, các nhà phân tích và làm chánh sách đã gợi ý rằng Hoa
thịnh Đốn và Bắc Bình nên họat động
hướng về một lọai tình trạng bớt căng
thẳng, một thỏa hiệp căn bản rộng rãi về
cách nào các quốc gia phải cư xử trên
không gian điều khiển học, có cơ ngày
nào đó biến thành một bộ luật chánh thức
cư xử. Các nhà đề xướng biện cứ là quyền
lợi lâu dài hai bề đã thẳng hàng, rằng
một ngày nào đó, Trung Quốc sẽ tùy thuộc
hạ tầng cơ sở kỷ thuật số cho uy quyền
kinh tế, quân sự, như Hoa Kỳ ngày
nay . Như Trung tướng Jonathan Shaw , trưởng nhóm quân sự Anh
về các họat động Điều khiển học Quốc phòng, đã nói: Trung Quốc tùy thuộc điều khiển học đang gia
tăng, số lượng hình tội điều khiển
học xảy ra ở nội địa Trung Quốc rất to
lớn và ảnh hưởng nó trên tăng trưởng kinh tế và ổn định trong xứ cũng sẽ
rất to lớn ... Có nhiều nền móng chung hơn là ai đó gợi ý.
Thế nhưng một thỏa hiệp mặc
cả sẽ không xảy ra bất cứ lúc nào đâu nhé.
Cả hai Trung Quốc lẫn Hoa Kỳ đều xem các họat động trên không gian điều khiển
học là một dụng cụ đáng giá và hiện thời Trung Quốc không có tí quyền lợi nào để trừng phạt gay
gắt các vi tặc đã gây ra một đe dọa thường xuyên cho các đối thủ kinh tế và quân sự. Điều này không có nghĩa là Hoa Thịnh Đốn không nên làm gì cả. Thay vì cố tâm lôi cuốn vô ích hòan tất vài tương đương ở không gian điều khiển học như ở bớt căng
thẳng hạt nhân, chánh phủ Hoa Kỳ tiếp
tục đeo đuổi một lề lối rộng tầm
bảo vệ các quyền lợi Hoa Kỳ,
gồm cả họat động gần gủi, mật thiết với các nước khác có Internet mạnh mẽ và cố làm
cho công tác vi tặc khó khăn, tốn kém
hơn nữa. Các tấn công điều khiển học
không giống như những nút tắt – mở mà
giống các cách quay số điện thọai hơn. Mục đích của chánh sách Hoa Kỳ sẽ phải là tắt chúng đi.
Hoa Thịnh Đốn và Bắc Bình không
thỏa hiệp được một thỏa ước rộng
rải cai quản không gian điều khiển học
chính là vì cả hai quốc gia đều duy trì trên căn bản một cái nhìn
thiếu sót về Internet và xã hội. Nhắc
lại là năm 2011, ở Trung Quốc có 513 triệu nam nữ dùng Internet, 190 triệu dùng
đường dây trực tiếp – online để mua bán, 6
ngàn tỉ dùng RMB ( giao dịch E- thương mãi )…, 95% thị trường này thuộc hai chủ nhân là công ty Baidu quốc
doanh và Google. Việt Nam cũng có những giao dịch Internet, công nghệ thông tin
mỗi ngày mỗi phồn thịnh, có lẽ đến mấy triệu người dùng máy computers (
? ), có nhiều chuyên viên phần mềm xuất sắc v.v…Theo phân tích các chuyên viên BKAV R&D tháng 3 năm 2011, tại Việt Nam có hơn 5.8
triệu máy tính computers bị nhiễm virus,
và gần 3400 lọai virus mói xuất hiện, W3.AutoRunUSB Worm la virus lây lan nhiều nhất ( trên
292000 máy computers bị nhiễm ( Nguyễn Minh
Đức, KHPT tháng 4 2011)… Chánh phủ Hoa Kỳ trong chiến lược quốc tế về Không gian Điều khiển học của mình, nói
rằng Hoa Kỳ sẽ đề xướng một hạ tầng cơ sở kỷ thuật số “ mở, cùng nhau họat
động, an toàn và đáng tin cậy” trong khi vẫn hổ trợ thương mãi quốc tế, cũng cố
an ninh và vun trồng tự do ngôn luận. Hoa
Kỳ bênh vực một thể thức Internet đem ảnh hưởng tới các quyền lợi thương mãi và các diễn viên không quốc doanh, chống lại mọi kêu gọi từ các quốc gia khác, cấp thêm
quyền hạn tỉ như Liên Hiệp Quốc hay Hiệp Hội Quốc tế Viễn Thông -
International
Telecommunication Union.
Trái lại, Trung Quốc điều hành ( hòa ) Internet khắt khe, và dù rằng
Trung Quốc có thể chia sẽ quyền lợi về an tòan và thương mãi tòan cầu, Trung Quốc
định nghĩa những ý niệm này khác biệt Hoa Kỳ. Điểm này không
cho là Trung Quốc không có gì phải lo sợ tấn công từ không gian điều
khiển học: quốc gia Tàu đã đau khổ gần
500 000 vụ tấn công điều khiển học năm 2011, gần 15 % số này có vẽ phát xuất từ
các computers ở Hoa Kỳ. Tuy nhiên, tính cách
dễ bị tổn thương này cũng không làm hai bên xích lại gần nhau: khi dân Hoa Kỳ
nói đến đề cao “an ninh điều khiển học - cyber security”,
một từ ngữ rất eo hẹp ngụ ý bao hàm bảo vệ các mạng lưới giao thông và cực trọng khác, các chức quyền Trung
Quốc lại thích nói hơn về “ an ninh
thông tin- information security” một ý niệm
rộng lớn hơn cũng gồm luôn cả nội dung
điều hòa ( hành ).
Lập trường Trung Quốc là một chuyện tính chất hợp pháp và kiểm sóat
chánh trị, khác với các tương đương Hoa Kỳ, mối lo sợ là các kỷ thuật giao
thông có thể xúi dục bất ổn. Cái nhìn của Trung Quốc theo những cố gắng của bộ Ngoai giao Hoa Kỳ và các nhà tích cực kỷ thuật số, nhằm vựợt
qua các lọc – filters Internet cũng đe dọa không mấy kém các vi tặc cố
gắng xâm nhập mạng lưới điện. Cho nên, chẳng hạn tháng 6 năm 2011, phản ứng
lại các báo cáo là Hoa Kỳ đang phát triễn một “ Internet
trong một va ly- Internet in a suitcase” và những kỷ thuật làm hỏng bức tường lữa – firewall
circumvention, một bài xã luận “ Nhật báo Nhân Dân- People Daily”
khẳng định “ Bộ Ngọai Giao Hoa Kỳ đang cẩn thận
dàn dựng ủng hộ những dự án tỉ như
đề xướng ngôn luận tự do - free speech và nhân quyền – human rights , nhưng
rỏ ràng là chánh sách nhắm vào làm mất ổn
định các chánh phủ quốc gia”.Thúc đẩy Tàu bị ám ảnh cho sáng kiến nội địa, giải
thích tại sao Trung Quốc chống đối
những tiêu chuẩn tòan cầu giúp
Internet họat động và những gì giúp
cho các linh kiện nhiều lọai khác nhau liên
lạc trên đường dây – online. Một
khi các hảng kỷ thuật Trung Quốc mở rộng thêm ở Trung Quốc, các hảng này sẽ
cần đến một Internet
họat động tương tác nhau không
mấy thua kém các doanh nghiệp quốc tế
khác và các hảng sẽ nhiều lợi lộc vì qui
mô đại trà hơn và giá cả thấp hơn các tiêu chuẩn tòan cầu. Vì lý do này, hảng Trung Quốc chế tạo
computer Lenovo giúp thiết lập Liên
Minh Mạng lưới Sống động Kỷ thuật số -
Digital Living Network Alliance, một nhóm thương mãi tìm cách
đề xướng họat động tương tác
trong giới tiêu thụ điện tử. Nhưng chánh phủ Trung Quốc xem những cố tâm thống nhất như thể là một cố gắng khóa kín thành phần thế giới còn lại, đóng khung vào những tiêu
chuẩn kỷ thuật các công ty Hoa Kỳ chủ trì.
Y như một phần dự tính Trung Quốc giảm
bớt mức phụ thuộc vào Tây Phương, Trung Quốc đã đề nghị những tiêu
chuẩn kỷ thuật của chính mình.
Những lựa chọn của Trung Quốc.
Tháng hai năm 2011, vài tuần lễ sau khi Google tuyên bố công cọng là các vi tắc đã cố tâm đánh
cắp những mã số computers nhạy cảm của hảng, các chuyên viên an ninh theo dấu
biết tấn công phát sinh từ Viện Đại học JiaoTong
– Giao Thông Thượng Hải và một truờng huấn nghệ - vocational school ở tỉnh Sơn Đông – Shandong Province.
Cả hai trường phủ nhận mọi liên can. Và có thể các computer của họ
bị các computer khác bắt cóc, nhưng các chức quyền tình báo Hoa Kỳ tuyên bố
là 20 nhóm liên hệ đến Quân Đội Nhân Dân
( Trung Quốc ) và nhiều đại học Tàu đã
có trách nhiệm đa số việc tấn công công
Google, RSA các mục tiêu Hoa Kỳ khác. Quy trách nhiệm thường
khó khăn. Vài vi tặc trôi dạt ra
vào quỷ đạo Bắc Bình theo thời gian ,
trong khi những kẻ khác là những tội hình độc lập, không dính dáng
gì tới chánh quyền Trung Quốc cả thảy. Tuy nhiên chung cuộc, phần lớn các vụ vi tặc
phát nguồn từ Trung Quốc, có thể xếp hạng là do chánh phủ hổ trợ hay chánh
phủ dung thứ. Bắc Bình xem những vi
tặc này là một phương cách tốt đẹp kéo thêm ưu điểm kinh tế hay quân sự, tạo thành một chướng
ngại vật khác cho lối mòn thỏa hiệp Hoa
Kỳ- Trung Quốc .
Động lực Trung Quốc ở lảnh vực này không
có gì là bí hiểm. Chánh phủ đang tuyệt
vọng muốn kinh tế
vươn cao thêm ở dây chuyền giá trị, để Trung Quốc trở thành một nguồn sáng kiến, thay vì chỉ là một sản xuất hàng hóa rẽ rề. Muốn điều này
xảy ra, Trung Quốc đã sử dụng dụng cụ cỗ truyền chánh sách khoa học và kỷ thuật,
nhưng Trung Quốc cũng trông cậy về gián
điệp công nghệ, nhắm trực tiếp vào các công ty cao kỷ ngọai quốc. Các vi tặc
đựợc báo cáo là nhắm mục tiêu chiến lược đàm phán, các dự án doanh nghiệp và
thông tin tài chánh, năng lượng ngọai và các công ty ngân hàng nữa.
Bắc Bình cũng dung tha những tấn công điều khiển học không dính dáng
tới ổn định nội địa. Trong một vài
ca, tuồng như chánh phủ nhắm tấn công
các thù địch trong nước, tỉ như phong trào Pháp Luân Công – FalunGong, trong khi ở vài ca khác chánh phủ tuồng như khuyến khích tấn công
chánh trị tháo mở van xã hơi cho các công dân
chán nản. Cuối thập niên 1990,
chẳng hạn, chánh phủ kêu gọi “ các vi
tặc yêu nước - patriotic hackers”
phá hại ngu xuẩn các trang Web chánh phủ
Hoa Kỳ, trả đủa vụ ném bom ngẩu nhiên
Quân sự Hoa Kỳ nhằm phải Tòa Đại sứ Tàu
ở thủ đô Belgrade và đụng độ của một máy bay tuần tra Hoa kỳ và một máy
bay chiến đấu phản lực Tàu.Thái độ chánh
phủ Tàu bắt đầu thay đổi vào giữa thập niên kế tiếp, khi những bài xã luận nổi
bật và các vụ bắt giữ dạng cao, cho dấu
hiệu là chánh phủ khởi sự xem những vụ vi tặc độc lập như là các xía vô không
mong muốn vào quan hệ ngọai giao.
Nhưng Bắc Bình vẫn tiếp tục cho phép những vụ vi tặc này vào những lúc
căng thẳng. Sau khi Lưu Hiểu Ba ( ?
)-Liu Xiao Bo đọat giải Nobel Hòa Bình tháng 10 năm 2010, chẳng hạn,
các vi tặc Tàu làm mất thể diện trang Web tổ chức Nobel và sau khi Việt Nam khẳng định
chủ quyền ở các quần đảo tranh chấp ( Hòang Sa… ) vào tháng 6
năm 2011, chúng lại nhắm vào các trang
Web Việt Nam. Trong cả hai trường
hợp, chánh phủ Tàu đã nhắm mắt cho vi
tặc Tàu bất
hợp pháp hành động, tôn trọng các thôi
thúc tinh thần quốc gia của dân Tàu .
Quân sự Trung Quốc cũng tìm thấy giá trị trong các tấn công vi tặc, xem đó là
một phần trọn vẹn của
bất cứ hành động quân sự Tàu nào ở
vùng. Rất nhiều văn chương
Tàu nguồn mở về thông tin chiến tranh
gợi ý rằng quân sự, trong sự cố xung đột, sẽ làm ra những cuộc tấn công
điều khiển học mau lẹ đánh vào các trung
tâm chỉ huy và kiểm sóat địch. Dù
cho Quân đội Nhân Dân Tàu đã tuyển chọn
vài vi tặc cao danh ( dạng ) và
thiết lập “ dân quân điều khiển học –
cyber militia” ở các công ty kỷ thuật, giới quân sự cũng ngưng không làm
tập hợp lại các vi tặc bên ngòai trong lúc xung đột, vì lẽ làm như thế sẽ
nhượng kiểm sóat cho chúng trên việc
lượm lặt các mục tiêu và sẽ rất khó lòng
ngưng leo thang.
Tấn
công điều khiển học cũng giúp Trung Quốc
gửi một thông điệp làm nhụt chí: rằng một va chạm vùng giới có thể không
ngưng lại ở đây. Xâm phạm Tàu vào các mạng
lưới điện Hoa Kỳ hay các hạ tầng cơ sở
cực trọng khác, đặc biệt khi chứng cớ để lại phía sau, hành
động như thể một cảnh báo là lảnh thổ
Hoa Kỳ có thể không miễn nhiễm được tấn công, trong ca xung đột ở Đài Loan hay
ở Biển Đông ( Nam Hải ).
Chơi trò phòng thủ, quốc phòng
Vì chướng ngại vật đứng sừng sửng
trên con đường một thương lượng
lớn, Hoa Thịnh Đốn phải tụ điểm vào cải thiện mức phòng thủ của Hoa Kỳ, làm giá đắt hơn cho
các vi tặc Tàu, và hợp tác với các cường quốc Internet khác. Trung tâm một chiến
lược tòan diện sẽ là cộng tác với khu
vực tư nhân để bảo vệ quốc gia chống lại
các tấn công computer, đặc biệt khi
chúng nhắm vào tài sản trí tuệ - intellectual propreties. Chánh phủ Hoa Kỳ đã bắt đầu có tiến bộ ở lảnh vực này; kể từ
tháng 5 năm 2011, chẳng hạn Cơ Quan An
Ninh Quốc Gia Hoa Kỳ đã chia sẽ tình báo
giữ bí mật về các đe dọa điều khiển
học cho 20 công ty đấu thầu quốc phòng và các nhà cung cấp dịch vụ Internet cho họ.
Dù cho Ngũ Giác Đài ( Bộ Quốc phòng Hoa Kỳ ) đang xét xem để nới rộng thêm dự án đến nhiều công ty quốc phòng hơn nữa, và
đến những khu vực hạ tầng cơ sở cực trọng, tỉ như các máy phát điện và mạng lưới điện, nhưng đến lúc rày, phần còn lại của khu
vực tư Hoa Kỳ vẫn tự mình lo lấy công ty mình.
Đây là một vấn đề, vì tình trạng dồn dập những tấn công thành công 5 năm
qua, gợi ý rằng, các công ty Hoa Kỳ cần
mọi giúp đở họ có thể nhận được chống lại các kẻ thù Tàu khả năng cao lớn. Một pha trộn các điều hành và khích lệ chánh phủ có thể đẩy mạnh các công ty Hoa Kỳ chi tiêu
nhiều hơn cho an ninh. Nhưng vì chưng các kẻ tấn công sẽ phá vở các
phòng thủ, những công ty này cần làm việc tốt hơn nữa bảo vệ tài sản trí
tuệ và bí mật thương mãi. Họ phải làm
kiểm kê mọi dữ liệu tồn trữ kỷ thuật số, lấy đi những thông tin cực trọng từ
các máy cung phụng – servers dễ bị tổn thương, giới hạn thời giờ các vi
tặc có đủ khả năng sử dụng các mạng lưới
bằng cách dàn trải những hệ thống xâm nhập hiệu quả, dụ dẫn các kẻ tấn công và những
điểm tên gọi là điểm mật ong – honeyspots, những computer nhữ mồi đôi
khi làm bẩy với các dữ liệu dõm, giả mạo.
Hoa Kỳ cũng phải tìm cách nâng cao phí tổn gián điệp điều khiển học xuyên qua chánh sách
thương mãi. Như James Farwell, nhà cố
vấn quốc phòng đã biện cứ,Trung Quốc kiểm sóat chặc chẻ trên Internet, gợi ý rằng Trung Quốc có khả năng và như thế
có trách nhiệm pháp lý, để làm ngưng
các tấn công đến từ đất đai Trung Quốc.
Hoa Kỳ phải trình vụ này lên Tổ chức
Thương Mãi Quốc tế - WTO là Tàu ăn cắp
tài sản trí tuệ vi phạm hai bổn phận WTO của Tàu. Một quyết định chống Bắc Bình sẽ giúp cho Hoa
Thịnh Đốn dán nhãn hiệu Trung Quốc là một
quốc gia ăn cướp, thu thập các tai hại và áp dụng các trừng phạt thương
mãi, giúp động viên hổ trợ quốc tế làm áp lực Trung Quốc. Ngay cả không có quyết định WTO , cũng có thể
xem xét thu thuế trừng phạt kinh tế trên Trung Quốc và đặt hạn chế du hành trên
gián điệp điều khiển học.
Có thể nghĩ đến những biện pháp
năng nổ hơn, nhưng hiện tại chúng
rất khó khăn trên phương diện pháp lý và chiến lược. Chiến lược Hoa Kỳ ở không
gian điều khiển học đã luôn luôn nhiều hơn là chỉ nghĩ đến quốc phòng, như các
chức quyền Tàu đã lưu ý mau lẹ. Chính Hoa Kỳ là nước đầu tiên thành lập một chỉ huy điều khiển học và như vậy, theo quan điểm Tàu,
là đã quân sự hóa không gian điều khiển học. Dù cho các chức quyền quốc phòng Hoa Kỳ đã
ngần ngại nói về cách nào sẽ tấn công
mạng lưới các quốc gia khác, dè dặt kín đáo này
không mấy thực hiện. Hãy xem đăng tải hàng đầu ở Nhật Báo Quân đội Nhân dân, ngày 16 tháng 7 năm
2011: “ Vị thế tấn công của Chiến lược Hoa Kỳ Họat động ở Không gian Điều khiển học thật khó mà che dấu”. Đã đến lúc phải chấm dứt hành vi này. Các nhà
phân tích Tàu chắc chắn là đã biết rỏ là
Hoa Thịnh Đốn đang qui họach các hành
quân tấn công, và họ đã có thể tin rằng
là chúng đứng bên sau những tấn công khác, đặt biệt Stuxnet con bọ - worm computer, được xem là đã
làm chậm trễ chương trình Iran ( Ba Tư )
làm giàu thêm uranium ở cơ sở tại
Natanz.
Tháng 3 năm 2011, Chánh quyền Obama đã
nghĩ đến sử dụng tấn công điều khiển học để phá hỏng các hệ thống phòng không Libya,
nhưng đã không dùng vì các lý do pháp lý và chiến lược. Các khía cạnh hợp pháp trả lời những xâm nhập
của Tàu còn phức tạp hơn nữa, vì lẽ gián điệp không vi phạm luật quốc tế và như vậy không
biện minh được những tấn công đại trà
trả đủa. Nói một cách khác, Hoa kỳ
không thể tắt đèn làm Thượng Hải tối căm, vì Hoa Thịnh Đốn bị mất cắp mấy terabytes dữ liệu. Tự bảo vệ được cho phép, nhưng quyền hạn các quân sự Hoa Kỳ có thể khai thác các mạng
lưới ngọai quốc hầu bảo vệ ngành công nghệ tư nhân không lấy gì là rỏ rệt cả.
Nay các chức quyền tình báo Hoa
Kỳ đã xác định những nhóm đặc thù đứng
phía sau vài tấn công Hoa Kỳ phải đối
đầu, Hoa Kỳ có thể nhắm vào các máy computer cá nhân và dữ liệu riêng tư hay tài chánh. Chánh phủ Hoa Kỳ cũng có thể đã thuê mướn các công ty tư để
làm các
hành quân tấn công trên không
gian điều khiển học. Nhiều nhà khảo cứu
an ninh nổi bật đã công nhận bán
ra những phần mềm trước đây chưa khám phá
tên gọi là “những ngày số không – zero-days” cho các nhà đấu thầu quốc phòng, có thể dùng
chúng hầu khai thác xâm nhập các mạng
lưới Tàu và có thể đã chuyễn qua cho các cơ quan chánh phủ Hoa Kỳ rồi. Lợi lộc dùng đấu thầu công tác vi tặc, tuy
nhiên, cần được xét xem cân nhẹ nặng, chống lại
các vấn đề hành động và pháp
lý là
những tấn công tư nhân nhưng do chánh phủ hổ trợ, có tăng thêm không
cũng như những tai hại chúng đem
đến cho các cố gắng ngọai giao, để thuyết
phục Bắc Bình gò cương các vi tặc yêu nước của Tàu .
Tạo dựng nhất trí
Ngay cả những
cố gắng chánh phủ Hoa Kỳ để tự vệ chống
lại các vi tặc Tàu, Hoa Kỳ cũng phải
họat động trực tiếp với chánh phủ Tàu. Cố sức giải quyết vấn đề, Hoa Kỳ cần
tiến vài bước sơ bộ theo hướng này. Tháng 5 năm 2011, lần đầu tiên, Đối
thọai Chiến lược và Kinh tế Hoa Kỳ - Trung Quốc gồm cả bàn cải liên quan đến không gian điều khiển học. Những
vấn đề tương tự cũng đã ghi vào lịch trình đàm phán
tháng 7, khi Đô đốc Mike Mullen, Chủ tịch các Tổng tham mưu Trưởng Liên Quân gặp tướng Trần Bình Đệ- Chen Bingde, tổng tham mưu trưởng Quân Đội Giải Phóng Tàu. Chức quyền Hoa Kỳ và Trung Quốc song song với các chuyên viên các nhóm Suy tư Chiến lược, cũng đã họp riêng tư bàn cải những vấn đề này, những họp mặt song
song đôi bên nói chuyện.
Nhưng những vụ bàn cải song phương này không đủ rộng rải. Các nhà ngọai giao phải tỏ hào hứng cho các đối thọai dự tính về không gian điều
khiển học giữa Hoa Kỳ và Nga, phải gồm luôn
bàn cải cách nào mỗi cái nhìn quân sự của mỗi bên về
Internet và một cố gắng thiết lập một đường
dây nóng – hotline có cơ sử
dụng trong một khủng hỏang an ninh điều khiển học. Hoa Thịnh Đốn và Bắc Bình cần có một kênh giao thông
rỏ ràng trong trường hợp khẩn
cấp. Để xây đắp tin cậy dài hạn, đôi
bên phải cùng bàn cải
vài đe dọa chung, tỉ như tiềm
năng các tấn công khủng bố trên mạng lưới điện – power grid.
Trong quá khứ bàn cải quân sự với quân sự
thường bị bên này hay bên kia bải
bỏ, để tỏ bày khó chịu. Gu Jian, phó
trưởng ban mạng lưới an ninh cho Bộ An
Ninh Công Cọng Trung Quốc, đã gợi ý cả hai bền
đều hành động chống lại các họat
động bất hợp pháp ở hai quốc gia. Chẳng hạn, đóng cửa các vị trí Web đang cố
tâm lừa đảo các người sử dụng trao lại cho họ
những con số trương mục.
Có lẽ nhiều hứa hẹn hơn cho các bàn cải chớm nở với Trung Quốc là cố
gắng chánh phủ Hoa Kỳ họat động với các đồng minh và các quốc gia cùng tâm trạng định nghĩa những tiêu chuẩn quốc tế về không
gian điều khiển học. Thật là đặc biệt quan trọng tìm ra những nền móng chung
cùng các quốc gia đang trổi dậy như
Brasil, Ấn Độ và Nam Phi. Thỏa hiệp với
các quốc gia này về những cư xử chấp nhận được sẽ đúc tiện ra áp lực trên Trung Quốc, thường không ưa thích
làm người ngọai cuộc.
Các công ty và các chánh phủ phải thất thanh nêu danh Trung Quốc về các hình tội vi tặc, trong hy vọng là sẽ
làm bối rối chánh phủ để chấm dứt chúng.
Google sử dụng sách lược này khi tuyên
bố tháng giêng năm 2010 là Google
đã là nạn nhân của những tấn công phức
tạp và không còn chạy động cơ truy cập ở Trung Quốc nữa ,cũng như Bộ Ngọai Giao Hoa Kỳ tháng 4 năm 2011, khi Bộ
áp lực Bộ Ngọai Giao Trung Quốc về những
tấn công chống một vị trí Web hổ
trợ nghệ sĩ chống đối Ái Vị vị -Ai Weiwei. Nêu danh và làm bỉ mặt , ngòai nhấn mạnh đến
sự kiện là Bắc Bình vi phạm tiêu chuẩn quốc tế, cũng có thể cổ vủ những ai trong chánh phủ Tàu lo ngại rằng phí tổn dài hạn của vi tặc, đặc biệt là tai hại trên liên hệ
với Nhật, Âu Châu và Hoa Kỳ, có thể qúa nặng cân so với lợi lộc ngắn hạn.
Chánh phủ Hoa Kỳ nên tiếp tục giúp tay
cho các quốc gia khác để họ có
thể chống cự tự mình các tội hình điều khiển học, đặc biệt cho các quốc gia đang mở mang, thường thiếu chuyên môn liên hệ. Tháng 7 năm 2011, Bộ
Ngọai Giao Hoa Kỳ đã đỡ đầu một hội nghị
cho 6 quốc gia Đông Phi Châu điều tra và
công tố tội hình điều khiển học xuyên
biên cương. Nếu Hoa Kỳ không giúp các chánh phủ này, Trung Quốc sẽ sung sướng
giúp họ. Tuy nhiên song song với chuyên
môn, Bắc Bình sẽ tìm cách xuất khẩu thái độ của riêng mình về Internet, những
giá trị sẽ khích lệ các chánh phủ này chấp
nhận lề lối chuyên chế hơn về không gian điều khiển học và gia nhập Trung Quốc ở Liên Hiệp Quốc, trong
thúc đẩy giới hạn vai trò các nhóm không chánh phủ quản trị Internet.
Tập hợp một nhất trí quốc tế về các tiêu chuẩn không gian điều khiển học
là một chiến lược sẽ cần nhiều thời gian
hòan lại vốn, nếu ai đó muốn thực hiện. Hoa Kỳ không thể làm gì nhiều, hầu sửa
đổi quan niệm của Trung Quốc về điều khiển học, một nhãn quan Trung Quốc đang
tích cực đề xướng ngòai nước Tàu. Với một sĩ số
đang tăng thêm, cao hơn 500 triệu người sử dụng Internet, thật dễ dàng
nhìn thấy tại sao Tàu tin tưởng là tương lai không gian điều khiển học thuộc về
Trung Quốc. Trong lúc đó, nhiệm vụ cấp bách nhất cho Hoa Kỳ là nâng cao phí tổn
cho các vi tặc Tàu và cải thiện an ninh các mạng lưới ở Hoa Kỳ. Nhưng các chức
quyền Hoa Kỳ phải thực tế: các tấn công điều
khiển học căn cứ ở Tàu sẽ không biến mất đi, bất cứ thời gian nào
sắp tới đâu nhé !
( Irvine
, Nam Ca Li- Hoa Kỳ, ngày 6 tháng 3 năm 2012 )
Ý Kiến của GS Tôn Thất Thiện:
Trả lờiXóaTrình,
Vấn đề TQ, TQ-Hoa Kỳ, và TQ-VN, có hai khiá cạnh:
1/ chiến lược/geopolitique/căn bản, dài hạn;
2/ chiến thuật/thời cuộc, giai đoạn hay hằng ngày.
Khiá cạnh (1) mình đã phân tách tường tận trong bài mình viết cho Diễn Đàn Thế Kỷ 21 đả khá lâu rồi (on line, về chi tiết hỏi anh Phạm Phú Minh), đã forward cho Trình rồi.
(chú thích của Gift : Xin đọc bài của GS Tôn Thất Thiện trong trang Thân Hữu).
Về khía cạnh (2) thì phức tạp hơn, vì phải theo dõi biến chuyển chủa thời cuộc thế giới mỗi ngày...Phải có đủ điều kiện (phương tiện, kiến thức, thì giờ và đặc biệt là sức khoẻ, mới làm được chu đáo.
Mình nay không đủ điều kiện làm việc đó. Nhưng may, là không cần. Chỉ cần căn cứ trên (1) và những bài báo mà mình đã forward cho Trình thì cũng đoán được (2).
Về Computer, Cyber etc...mình không đủ kiến thức để mà bàn tường tận. Nhưng xét kỹ ra, thì nó chỉ là những khiá cạnh chiến lược của TQ, muốn lấy lại vị thế của một đại cường quốc, và sau đó theo đuổi chính sách bành trướng hoá. Những hoạt động của TQ nằm trong khung cảnh của sự làm mọi chuyện (trong đó có Hacking, Cyber ,,,,) để tăng cường sức lực để tái lập điạ vị và bành trướng của TQ, theo chương trình 4 hiện đại hoá....
Về kết quả thì hiện nay TQ chưa ra tay làm mạnh, đạp lút gaz, được, vì chưa hoàn tất được 4 hiện đại hoá. Đến 2030 mới xong, và ra tay được.
Lúc đó thì TQ sẽ bị đám quân nhân ngứa tay thúc đẩy làm mạnh, dù là có nguy cơ va chạm với các đại cường quốc khác, đặc biệt là Hoa Kỳ.
Hiện nay, thì như nói trong mấy bài mà mình gởi cho Trình, họ chỉ cần thắng trong những chiến tranh nhỏ"...(in little wars...)
Về phiá Mỹ thì mình e rằng lúc này nó bị nạn chia rẽ trầm trọng, không những ở cấp Republicans-Democrats, mà ngay cả trong nội bộ của Đảng, như mình thấy trên TV mỗi túi trong cuộc tụi Republicans tranh nhau ứng cử Tổng Thống, và không làm mạnh được, như rõ ràng trong sự bất lực ỏ Trung Đông...,; về kinh tế thì nợ nầng lút óc và thất nghiệp tràn lan....
Đối với TQ, Mỹ sẽ kiếm các hoà hoản.Lúc nay đã có nhân vật, như Brzinsky, nêu lên vấn đề nên bỏ Đài Loan (như Việt Nam 1960....)
Về Việt Nam thì e rằng mình năm trong quan niệm thắng "little wars" của mây tuớng lãnh TQ hiếu chiến, trong lúc Việt Nam nát bét và chia rẽ...
Etc,,,, etc....
Còn nhiều lắm, vô tận, không nói hết được...
Thiện
Để hiểu thêm về vũ khí mới trong cuộc chiến tranh, chúng tôi trích dẫn bài sau đây của Trúc Giang những đọan nói về sự xử dụng Virus Stuxnet của tình báo Do Thái Mossad. Vì giới hạn của phần nhận xét này là 4.096 characters nên chúng tôi chia thành 2 phần nối tiếp. GIFT.
Trả lờiXóaMeir Dagan (Cựu giám đốc tình báo Mossad) ủng hộ bất cứ giải pháp nào có thể ngăn chặn chương trình hạt nhân mà không phát động chiến tranh quân sự với Iran. Trong 8 năm giữ vai trò lãnh đạo Mossad, Meir Dagan đã tạo ra một thứ vũ khí thần kỳ, tuy không nói tên, nhưng rất nhiều người biết, đó là những cuộc tấn công chương trình hạt nhân Iran bằng một loạt sâu máy tính có tên Stuxnet.
3.1. Virus Stuxnet
Điểm đặc biệt của virus Stuxnet là có thể xâm nhập vào máy tính an ninh cao mà không cần phải nối kết vào Internet, một điều tưởng chừng như không có thể làm được. Từ tháng 6 năm 2010, Stuxnet đã tấn công, và phát ra lịnh tự hủy, đối với hệ thống máy tính thuộc cơ sở hạt nhân Natanz của Iran, nơi mà các khoa học gia đang điều khiển các máy ly tâm làm giàu chất Uranium. Do Thái là nước tạo ra thứ vũ khí ảo, phi thường nầy.
3.1.1. Lần theo dấu vết
Symantec là một công ty an ninh mạng có chi nhánh đặt tại Tel Aviv, Do Thái. Người đứng đầu chi nhánh là Sam Angel cho biết: “Stuxnet là một cuộc tấn công tinh vi mà tôi chưa từng thấy, đã tấn công vào một công nghiệp lâu đời và đặc biệt là không nối kết với Internet, là một việc hiếm có. Các nước hứng chịu cuộc tấn công nầy là Iran, Indonesia, Malaysia và Belarus”.Ngày 17-6-2010, Ulasen, một chuyên viên của công ty an ninh mạng, có tên là VirusBlokAda, tại Minsk, nhận được một Email của công ty Iran, phàn nàn rằng, những máy tính của họ liên tục bị tắc, rồi lại tự khởi động. Ulasen và một chuyên viên khác phải mất một tuần lễ để kiểm tra, thì mới phát hiện ra Stuxnet. Ulasen bèn thông báo cho các công ty an ninh mạng, trong đó có Symantec. Một kỹ sư tại Symantec đã phát hiện ra 2 máy tính chỉ huy cuộc tấn công nầy. Một trong những máy chủ (Server) ở Malaysia và một server khác thì ở Đan Mạch.Cả 2 máy chủ nầy đều được truy cập vào được bằng địa chỉ www.todaysfutbol.com và địa chỉ www.mypremierfutbol.com. Hai địa chỉ nầy được đăng ký dưới cái tên giả, bằng thẻ tín dụng giả, qua một công ty đăng ký Internet lớn nhất thế giới, có trụ sở ở Arizona, Hoa Kỳ.
Symantec đã liên lạc, ra và vào, tại 2 máy chủ nầy để theo dõi hoạt động của Stuxnet.
Trả lờiXóaTheo phân tích, Stuxnet đã lây nhiễm khoảng 100,000 máy tính trên thế giới, trong đó, có hơn 60,000 ở Iran, hơn 10,000 ở Indonesia và 5,000 ở Ấn Độ.
Tại Natanz, các máy ly tâm được bảo vệ an ninh quân sự. Các máy ly tâm cao 1.8m, đường kính 10cm được đặt bên trong những boongke. Điều khiển hệ thống máy ly tâm là hệ thống điều hành Siemens do Đức chế tạo, chạy với Microsoft Windows.
3.1.2. (Phần kỹ thuật). Các lỗ hổng an ninh và kế điệu hổ ly sơn.
Stuxnet lợi dụng các lỗ hổng trong Windows để thao tác với hệ thống. Virus vào các máy tính qua các ổ USB. Ngay khi ổ nầy được nối kết với một máy tính trong hệ thống, thì việc cài đặt virus xảy ra âm thầm.Trước hết, Stuxnet tìm kiếm các chương trình diệt virus trong máy để phá hỏng hoặc gỡ bỏ các chương trình đó.Bước thứ hai, Stuxnet trú ẩn trong một phần của hệ quản lý và điều hành USB đó, và thiết lập đặc số kiểm tra, mục đích để làm gì thì các chuyên viên chưa biết rõ được.Việc lây nhiễm sẽ dừng lại khi tổng số kiểm tra đạt đến giá trị bằng con số 19790509. Symantec suy đoán con số nầy là một mã số nào đó, khi đọc ngược lại, thì con số biểu thị ngày 09-05-1979, đó là ngày mà một thương gia Do Thái tên Habib Elghanian, bị Iran xử tử.Đây có phải là sự việc trùng hợp hay không? Hay là một kế điệu hổ ly sơn, nhằm đánh lạc hướng?
Theo thuật ngữ chuyên môn, thì trong hệ điều hành (Operating System) Windows có những lỗ hổng an ninh gọi là lỗ hổng “Zero-day”, là những lỗ hổng mà chưa có “bản vá”. Ngoài chợ đen, lỗ hổng thông thường giá 100,000USD bán cho những tin tặc (Hacker).Stuxnet đã khai thác ít nhất 4 lỗ hổng an ninh như vậy. Đối với Do Thái, việc tìm ra những lỗ hổng như thế, thì ngoài khả năng của họ.Vậy, làm thế nào mà Mossad có được những thông tin về công nghệ vi tính Siemens đang được xử dụng tại trung tâm Natanz của Iran?Có những đồn đoán cho rằng Hoa Kỳ đã giúp Do Thái trong việc nầy, bởi vì, có một viện nghiên cứu của chính phủ Hoa Kỳ ở Idaho, nơi đó các khoa học gia nghiên cứu công nghệ điều khiển vi tính Siemens đang được xử dụng ở Natanz.
Ngày 15-1-2011, tờ New York Times cho biết, Do Thái đã thử nghiệm có hiệu quả, là virus Stuxnet đã làm ngừng quay khoảng 1,000 máy ly tâm của Iran trong tháng 11 năm 2010, thật sự đã làm chậm lại sự phát triển chương trình hạt nhân của nước nầy.Hai nhiệm vụ chính của sâu máy tính Stuxnet là, tấn công làm mất quyền điều khiển của các máy ly tâm, và bí mật ghi lại hoạt động của các nhà máy điện hạt nhân. Hệ thống điều khiển máy ly tâm của Iran do hãng Siemens của Đức chế tạo.Ngày 19-10-2011, tờ New York Times cho biết, các nhà nghiên cứu phát hiện một loại virus mới tên là Duqu, có ý đồ đánh cắp những thông tin cần thiết để thực hiện một cuộc tấn công kế tiếp, nhưng mục đích hoàn toàn khác với virus Stuxnet.
Trúc Giang
Minnesota ngày 28-2-2012