Thứ Bảy, 26 tháng 10, 2013

Đại Học Trực Tuyến Hoa Kỳ

Sau bài: “Hoa Kỳ không thiếu khoa học gia” trong đó có than phiền, chê bai về nội dung dỏm, dối trá… của đại học Việt Nam ngày nay, Gs Lâm Văn Bé và Gs Hòang Tụy…  cũng đã chỉ trích mạnh mẽ …, nhưng không rõ nay đã cải thiện gì chưa khi VN đang bắt đầu tổ chức đại học trực tuyến ? Sau đây thử bàn qua về:

          Giáo dục đại học trực tuyến – on line ở Hoa Kỳ ?

                                    G S  Tôn Thất Trình



           Đừng nên nói rằng  viện đại học bang ( Ca Li ) San jose State University   đã không cung cấp cho thế giới  một bài học giá trị  về những hứa hẹn và cạm bẩy  của cuộc điên cuồng mới kỳ quặc về học hỏi  trực tuyến – online của viện . Khu học xá Viện đại học Bang Ca Li này  đã tự thiết lập từ  tháng giêng năm 2013  như thể là tiền phong  trong lảnh vực, khi tuyên bố là sẽ thâu nhận đến 300 sinh viên  cho 3 lớp  dẫn nhập trực tuyến. Lệ phí chỉ còn 150 đô la Mỹ  thay vì lệ  phí thông thường  trên  2000 đô la.

           Thống đốc Bang  Jerry Brown, người luôn luôn thúc đẩy  các  viện đại học công bang Ca Li,  ôm chồm  các phương thức dạy học cao kỷ , đang hành động  đánh dấu cái ông gọi  là “  thời buổi kích thích  cho lịch sử trí tuệ  tiểu bang  và các đại học Ca Li. Hai tuần lễ đầu tháng 7  thành quả thí nghiệm đã đưa tới . Hơn phân nữa  sinh viên thi hỏng . Viện San Jose  họat động với  Udacity , một thiết lập mới về  chương trình trực tuyến   đầy đủ tài chánh  Thung lũng Silicon Valley trợ cấp,  sẽ phải ngưng  vào lục cá nguyệt mùa thu , đề ra “ ngừng lại – pause”  như các nhà chung sức nhau cho biết, để có thì giờ mài giủa lại  các môn giảng dạy.  Ellen Junn , phó viện trưởng San Jose State nói :  Chúng tôi muốn  giảm bớt hồ hởi quảng cáo  và nhìn xét các thành quả  theo tinh thần khoa học.

            Đây là một điều không ngoan, nhưng cơ hội đánh giá cẩn thận thí nghiệm  San Jose sẽ  giảm bớt hồ hởi quảng cáo  quanh học hỏi trực tuyến, cũng rất mong manh.  Học hỏi trực tuyến ngày nay được xem là giải đáp  hầu hết cho mọi vấn đề ở ngành giáo dục đại học phải đối diện, đặc biệt giáo dục đại học công cộng. Thiếu tiền mặt chăng ?  Bạn có thể  nới rộng chương trinh mà khỏi cần mướn thêm  nhiều giáo sư dễ cáu  , đắt tiền .  Chẳntg hạn, đại học kỷ thuật Georgia Tech đã đề nghị  nới rộng chương trình cao học ( thạc sĩ ? )  khoa computer từ 300 lên  10 000 bằng cách cống hiến  lớp dạy trực tuyến khắp thế giới. Trường hình dung có thể làm  được, khỏi cần nới rộng nhiều ban giảng huấn  nay gồm 80 người, chỉ thêm có 8 người nữa thôi. Theo đề nghị nguyên thủy, điểm này  tuồng như  là một máy tăng thêm lợi tức cho trường. Quá ít ghế ngồi trong lớp học  cho hàng ngàn sinh viên đói thèm các bài giảng huấn các giáo sư  hay bằng cấp  trường ? Đặt các bài vào đường dây trực tuyến  và gửi tới toàn thể đám học sinh thế giới. Mệt mõi trả tiền lau quét các hành lang  và  cạo vét   dây thường xuân – ivy tường ngòai ?  Các nền trực tuyến không đòi hỏi như vậy . Sinh viên sẽ học hỏi tốt đẹp hơn và ít tốn tiền hơn,  xuyên qua  kỷ thuật kỳ diệu.

              Bạn chẳng cần hỏi  nơi nào bạn đã nghe nói tới  điều này  trước đây, vì bạn lúc nào cũng nghe  nói tới rồu .  Mọi kỷ thuật mới đều được quảng cáo rùm beng  như thể  là một kẻ đổi thay thế giới , đổi thay  đời sống . Ngay năm ngóai 2012 , bộ trưởng giáo dục Hoa Kỳ  Arne Duncan  đã khẩn cầu là mọi con em Hoa Kỳ phải có  một computer để đùi – laptop,  vì trong tương lai gần , những sách giáo khoa  thảy đều là một điều quá khứ.   Thế nhưng  giáo dục  đã được nhìn xem  qua đôi mắt của hảng Aplle Ịnc., không phải qua đôi mắt  của những nhà giáo dục chân chính.

                Hứa hẹn học hỏi trực tuyên   đã lọt vào  lịch trình  của Hội nghị Bàn thảo  Kinh tế Thế giới Davos - Thụy Sĩ , nơi các nhà đầu tư to lớn  và các nhà lảnh đạo chánh phủ đàn đúm thân thiết  để ngắm nhìn tương lai tòan cầu và của TED , chương trình giảng dạy  với ý kiến,  xấu hay tố ,   đều được lạm phát  theo kích thước thế giới đập mạnh.  Nhưng tin tức bá cao  và  các  vị trí blogs  xù lông  với những từ như  MOOC ( Lớp dạy  trực tuyến mở đồ sộ - Massive open online courses  đã lộ liễu  cống hiến  những bài giảng  hàn lâm  cho bất cứ ai bấm vào Internet ) .

         Quảng cáo rùm beng nguồn gốc phần lớn từ  các tay giáo dục mới thiết lập  nhờ  tư bản hiểm nguy hổ trợ hàng tỉ đô la. Udacity, do Sebastian Thrun, một gíáo sư Stanford và cũng là một thành viên Google thiết lập, nói  mục đích của ông là đem tới “ điều tốt đẹp nhất của  ngành đại học cho mọi người trên thế giới” , tung ra năm ngóai  với 20 triệu đô la tài chánh hiểm nguy- venture capital.   Hảng  đối thủ gần nhất Coursera, cũng được nhân viên ban giảng huấn Stanford thiết lập, đã thu nhận 65 triệu đô la hổ trợ cho đến hôm nay, gồm một số tiền lớn  từ Ngân Hàng Thế giới.

        Cho nên không lấy gì đáng ngạc nhiên  là những dịch vụ các hảng này cung cấp   trông tựa một sản phẩm một kiểu mẩu doanh nghiệp hơn là một kiểu mẩu giáo dục. Hơn nữa, theo các nhà chỉ trích nói, đây đúng là một kiểu mẩu Doanh nghiệp Thung Lũng Silicon.   Theo Christopher Newfields , một  giáosư Anh  tại UC Santa Barbara, theo dấu   lan tràn say mê gàn dỡ học hỏi trực tuyến,  họ nghĩ rằng phân phối thông tin  chúng là thành phần như ở ngành giáo dục, và đó không đúng là sự thật. Học hỏi không giống như xem ti vi hay chơi  trò chơi viđêô.

         Ở mức độ nào đó, vài nhà đề xướng  đã giảm bớt  những tuyên bố nguyên thủy là các dịch vụ của họ  có thể ngày nào đó  thay thế phần lớn  hay tất cả  giáo dục “gạch và hồ vữa”. Thrun nói : Càng học hỏi thêm về lảnh vực, tôi càng thấy rỏ hơn  là đã có một giá trị  ở giáo dục khu  học xá, chúng ta không thể và không nên sao chép hay đổi chỗ. Điều  chúng tôi thật sự  đuổi theo là đi vào đường đó . Biện cứ của ông  là các lớp giảng dạy trực tuyến có thể  giúp cho những sĩ số  sinh viên  sổ chờ đợi đồ sộ,  không được nhận vào khu học xá  hay  cần phải có đầy đủ  mức gíao dục  đại học  học lúc nhàn rỗi công việc sở hay gia đình, hay ở những địa lý xa xôi các trung tâm  học hỏi .

               Đây là một mục đích đáng khen, nhưng không luôn luôn là một khía cạnh  các nhà quản trị các trường đại  học chụp bắt.  Như đã xảy ra, San Jose State  hiện ở tầng mặt đất số Zêrô , không chỉ  về sự giới thiệu các lớp  đại học trực tuyến  mà còn ở sự đẩy lui            
 nữa.  Trong một bức thư mở  tháng tư năm 2013, triết lý của trường là gạt bỏ một chỉ thị của ban quản trị dùng một viđêô của Michael Sandel, một giáo sư Triết  đại học Harvard   giảng dạy cho các sinh viên mình  ở một lớp về công bằng xã hội. Vật liệu cung cấp cho San Jose State là do edX , một chung sức Harvard và MIT  tạo dựng, để thị trường hóa  các lớp giảng dạy trực tuyến  cho ban giảng huấn khoa và các người khác  (gồm luôn cả bang giảng huấn  UC Berkeley).    

         Các giáo sư viết:  có được một học giả  dạy và chính mình lôi cuốn  các sinh viên của ông hay của bà  tốt đẹp hơn là để các sinh viên  nhìn viđêô  của một học giả khác   lôi cuốn sinh viên mình.   Họ nhấn mạnh về nguy hiểm  là kiểu mẩu edX  sẽ đưa tới hai hạng viện đại học : một hạng chóp bu, trong đó các sinh viên ưu đãi có được giáo sư  thật sự cho mình; và  một hạng khác các viện đại học công  và tư  bị tài chành thúc đẩy  phải nhìn  một bó các bài giảng  băng viđê ô và tương tác với … một phụ giáo  được tôn lên giảng dạy .

          Phân biệt này là cái gì định nghĩa “ giáo dục” .  Ai đó đã  tiếp xúc  cá nhân với một giáo sư  truyền cảm trên chóp  lảnh vực  mình, đã biết kinh nghiệm không  có thể tái diễn lại  bằng điều khiễn từ xa.  Kinh nghiệm  tòan thể cao học của Michael Hiltzik   trở nên có giá trị  nhờ một giáo sư phi thường là Mel Melcher,  nếu không  thì chắc chắn đó là một phát âm quá ư tốn kém thì gìờ . Vấn đề bên dưới say mê  gàn dỡ học hỏi trực tuyến  là các kẻ đề xướng nó đã đánh giá trị quá mức những dụng cụ  nền móng  trực tuyến cống hiến  và xem nội dung  - nghĩa là vật liệu để học hỏi , như thể là một hàng hóa vậy đó .  Đây cũng là một bài học  San Jose State cung cấp, tuy rằng chưa rỏ là  nay viện  đã biết được hay không . Số tiền 150 đô la sinh viên phải trả 40 đô la, phần còn lại rơi vào tay Udacity. Cả hai kẻ chung sức đều không chờ đợi thu lời từ chương trình dẫn đạo.  Khi Hiltzik hỏi Junn là Udacity có  nhận được một phần chia sẽ bất công không.  Bà Junn trả lời: Phí tổn cho Udacity cao hơn vì lẽ  họ phải  thuê mướn khá niều nhân viên giảng huấn  hầu xây đắp môn học. Như các lập trình viên  mạng lưới, các nhà đồ bảng viđêô – videographers .          
            San Jose State  đã trả 15 000 đô la Mỹ cho các giáo sư phát triễn mỗi một môn trực tuyến, nhưng đây là tiền viện  tài trợ cho không. Junn nói rằng các giáo sư tham gia  được phép gia giảm giảng dạy  thường lệ trong thời gian tiến trình, tuồng như đó có vẽ là các sinh viên không học trực tuyến đã trả thiếu tiền. Trường giải thích là sác xuất thi hỏng các môn  rất cao, vì các sinh viên là “ một mẩu  không điển hình” , phân nữa là các sinh viên San Jose  đã một lần hỏng thi rồi.  Phân nữa còn lại  là những sinh viên  từ  các trung học không có được ưu đải của thành phố Oakland. Nhiều sinh viên này không  có máy computer, một sự kiện trường chỉ khám phá ra 3 tuần lễ trước khóa học trực tuyến. Bà Junn nói thêm: Nay chúng tôi biết là chúng tôi cần truyền đạt trước, để sinh viên có thể  cần đi vào computer .

            Nhưng  điều trường đã coi nhẹ  là sinh viên có những vấn đề hàn lâm, có thể không phải  là những thí sinh tốt nhất cho lối học hỏi từ xa.  Newfield nói:  Họ cần  những ai,  nói trắng ra,  là  cố giữ lấy tay mình, nhìn họ họat động, có mặt ở đó khi họ bị  chán nãn ,thất vọng  vào lúc điều đó xảy ra.  Thrun đồng ý, nhưng nói đó là một mục đích không thực tiễn cho nhiều sinh viên không được ưu đãi. Nếu chúng ta có thể đem vào lớp  mọi người học hỏi, hãy làm như vậy đi. Đối với những sinh viên không đi vào được , những chương trình như  Udacity có thể là một lựa chọn thứ hai tốt nhất.

                 Chắn chắn đúng sự thật là nhiều  ảnh hưởng của học hỏi trực tuyến sẽ tỏ ra có giá trị theo thời gian.  Nới rộng  đường đi vào  học hỏi mức đại học  cho các sinh viên  địa lý và tài chánh bất lợi  là một mục đích quan trọng. Vấn đề là liệu nó có  phù hợp  với các kiểu mẩu doanh vụ kiếm lời không, làm các nhà hổ trợ tư bản hiểm nguy thích thú, tỉ như các người sau lưng  Udacity  và Coursera. Nếu không phải vậy hãy thử đóan  là dự án doanh vụ nào  sẽ thắng cuộc. Hơn nữa, nếu các nhà quản trị  viện đại học  nghĩ rằng  kiểu mẩu trực tuyến sẽ giúphọ  tiết kiệm tiền, chẳng hạn  dùng ít giáo sư hơn và ít tư cách hơn, mà không hy sinh  phẩm giá giáo dục họ cung cấp, họ đã bị bịt mặt - lừa dối rồi đó.

               Và đó cũng là mối nguy tin vào những hứa hẹn  một cuộc cách mạng sư phạm  khi chúng được  các công ty có quyền cung cấp ( “lương thực” ) muốn bán một cái gì đó !

     (Chiếu theo  Michaeal Hiltzik, biên tập viên LA Times, mỗi ngày thứ tư và chủ nhật )


                     ( Irvine,  Nam Ca Li - Hoa Kỳ ngày 9 tháng 8 năm 2013 )              


1 nhận xét:

  1. Thưa Thầy. Em xin phép được giới thiệu bài viết này của Thầy trên chuyên mục "Dạy và học trực tuyến " ở các trang DẠY VÀ HỌC ở blogtiengviet http://dayvahoc.blogtiengviet.net/2013/10/30/day_va_hoc_truc_tuyen ; blogspot http://hoangkimlong.blogspot.com/2013/10/day-va-hoc-truc-tuyen.html và Đại học Nông Lâm http://hcmuaf.edu.vn/hoangkim . Thầy bạn là lộc xuân cuộc đời . Nhân cách lớn và tấm gương mẫu mực của Thầy mãi mãi là bóng đại thụ mát rượi sân trường Đại học Nông Lâm Việt Nam. Nhân ngày Nhà Giáo Việt Nam kính chúc Thầy cùng đại gia đình vui khỏe hạnh phúc. Kính Thầy. em Hoàng Kim

    Trả lờiXóa