Mẫu chuyện thứ 1:
Tìm hiểu động vật ma cà rồng-hút máu
Tìm hiểu động vật ma cà rồng-hút máu
Nghiên cứu nói: Dơi ma cà rồng,
hút máu có nhiệt kế - máy điều nhiệt giúp tìm con mồi
G S Tôn Thất Trình
Theo một nghiên cứu mới cho biết, dơi ma cà rồng-hút máu – vampire bats ưa thích ấm áp : sà xuống cắn với răng nọc rất hiệu quả, chúng đã phát triễn ra một máy dò – sensor nhiệt độ, hướng dẫn chúng đến con mồi. Mọi động vật có vú cần những máy dò nhiệt lượng giúp chúng tránh những nhiệt độ tiềm năng tai hại , tỉ như nhiệt độ rừng cháy hay nước quá nóng bỏng. Chúng thực hiện được điều này nhờ một protein gọi là TRPV1 làm ra một tế khổng ( lỗ nhỏ như lỗ chân lông ) - pore biết được theo thể kênh – channel ion ở các màng – membranes tế bào .
TRPV1
dò ra những nhiệt độ cao hơn 1000 độ F ( 430 C ).
Dơi hút máu – ma cà rồng, nhờ tiến trào
có thêm một dạng kênh sửa đổi, nhạy cảm nhiệt độ thấp hơn, khỏang 860 F ( 300 C ). Theo David
Julius, nhà sinh học phân tử ở
viện đại học UC San Francisco và là tác
giả chánh đăng tải nghiên cứu này, ngày
thứ tư tuần qua trên tạp chí Thiên Nhiên
-Nature . “ nó giống như một ống điều
nhiệt- thermostat vậy đó !”
Kênh sửa đổi, mệnh danh là
TRPV1-S chỉ tìm thấy trên dây thần kinh
ở mặt và các bộ phận đặc biệt gần miệng
và mũi, dơi hút máu dùng dò đích xác
các tia phóng xạ hồng nội –
infrared radiation . Giúp tìm
ra một điểm ấm áp trên còn mồi, trông giống những mạch – gân máu khi nhìn gần
chúng .
Theo M. Brock Fenton, nhà sinh
thái học dơi ở viện đại học Tây Ontario, Gia nã Đại, không dính dáng gì tới
nghiên cứu kể trên, : “ chưa bào giờ có một bài bản giải thích cách nào dơi ma
cà rồng lại dò được phóng xạ hồng nội cả
.”
Trong số lòai vật có xương sống, chỉ dơi hút máu và ba
lọai rắn có cảm giác này. Dơi ăn
trái cây, mật hoa – nectar hay
sâu bọ không có TRPV1-S, gợi ý rằng kênh đặc biệt
tiến trào, để thõa mãn chế độ ăn uống đầy máu me của dơi ma cà rồng.
Các nhà khảo cứu cũng tìm thấy là vài chỉ thị di truyền ở dơi hút
máu cũng hiện diện trên DNA
của bò cái , cá heo – dolphin, ngựa và chó, dù cho những con vật này không làm ra
TRPV1-S.
Dơi ma cà rồng thường được xem là
những anh em họ với chuột lớn- rats và chuột nhắt – mice, căn cứ vào
giống nhau của cơ cấu thân thể chúng . Nhưng những
nghiên cứu gần đây về gen của chúng, gợi ý rằng dơi hút máu- ma cà rồng liên hệ
nhiều hơn tới ngựa và bò cái, và những nghiên cứu mới hổ trợ ý kiến này.
Mẫu chuyện thứ 2:
Câu chuyện khoa học để chương trình không gian Hoa Kỳ NASA có hơi thở mới.
Câu chuyện khoa học để chương trình không gian Hoa Kỳ NASA có hơi thở mới.
Sau đây là câu chuyện Amina Khan kể ra ngày
thứ bảy 6 tháng 8 năm 2011.
Phải cần làm gì để xây
dựng một phi thuyền không gian có khả
năng du hành tới các ngôi sao? Và nếu
bạn muốn sẳn sàng phóng nó lên, trong khoảng 100 năm tới.
Đây có vẽ là một
tiền đề lọat màn hay thực thể ti vi của khoa học ảo tưởng- science
fiction. Nhưng đó là những câu hỏi
nghiêm trọng Cơ quan Các Dự
án Khảo cứu Tiên tiến Quốc phòng – Hoa
Kỳ- Defense Advanced Research Projects Agency ( DARPA ) đưa ra . Cơ quan
khảo cứu này là cánh tay Khảo cứu và Phát
triễn của giới quân sự Hoa Kỳ. Mùa thu này, DARPA dự định tưởng thưởng đến 550,000 Mỹ kim cho một nhóm nào
chứng minh là mình sẽ làm công việc tốt nhất, phát triễn những kỹ
thuật cần thiết – bất cứ chúng là gì đi nữa - để du hành
đến giữa các vì sao. Nhưng đề
nghị phải tốt đẹp, vì nếu không có đề
nghị nào hít được, cơ quan sẽ không trao giải tiền. Hầu khích lệ bàn cải về nhữg khả năng khảo cứu, các chức quyền DARPA sẽ tổ chức một hội
thảo, tụ họp các nhà vật lý học không gian, các kỷ sư và
các nhà văn viết khoa học ảo tưởng để họ đóng góp ý kiến
bất ngờ - brain storming những điều gì cần thiết khiến sự nghiệp phi thuyền có cơ thành công.
DAVID Neyland , giám đốc Sở Kỹ thuật Chiến thuật của DARPA, giải thích
,trong một cuộc phỏng vấn với nhật báo L.A. Times, cảm hứng cho Nghiên cứu Phi thuyền 100 năm và
ông trông đợi gì để hòan mỹ công trinh.
Hỏi( H ) : Ông lấy
đâu ra ý kiến du hành đến một ngôi sao khác ?
Trả lời ( TL ): Khi tôi đến
làm ở DARPA cách đây chừng 3 năm, tôi tìm cách cảm hứng một thế hệ nhà khoa học và kỹ sư mới
trở nên liên hệ với khảo cứu và phát
triễn, cũng như tôi đã được cảm hứng khi
tôi còn là đứa bé. Và trong suốt thời gian nghĩ đến vấn đề này, tôi quay trở lui
lại với gia tài đọc khoa học ảo tưởng của tôi , cho đến lúc đọc được sách của những người như Robert Heinlein và
câu chuyện Heinlein viết: “ Thời gian cho các Ngôi sao - Time for the Stars”. Trong sách này, ông ghi đặc điểm một tổ chức
gọi là Cơ quan Dài hạn – Long Range
Foundation, một nhóm người đầu tư vào những gì không ai muốn đầu tư vào
cả. Một trong những điều họ đầu tư là hỏa tiễn và phi thuyền không
gian và du hành xuyên qua các ngôi sao.
Họ đã trở thành các ông cha thiết lập ra các chuyến bay chuyện kể này. Cho nên tôi sẽ không nói là tôi đã tạo ra ý kiến từ con số zero.
H : Tại sao
lại đặt kỳ hạn 100 năm ?
TL : Đây là truyện xưa cũ của Jules Verne : « Từ trái Đất Đến Mặt Trăng » viết và xuất bản năm 1865 . Truyện Jules
Verne này, thật sự được viết ra như thể
một hài kịch nhưng nó định đề một tương lai
trong đó nhân lọai có thể gầy
dựng lên một súng cà nông khổng lồ
và đốt bắn lên trong một côngtennơ và đổ bộ Mặt
Trăng. Sách đã cảm hứng nhiều thế hệ con
người suy tư về du hành không gian. 100
năm sau, Hoa Kỳ phóng lên các hỏa tiễn Saturn
và 1004 năm sau, Hoa Kỳ đổ
bộ người
lên Mặt Trăng. Cho nên tôi nghĩ
rằng khung cảnh 100 năm thật là tốt đẹp. Có thể chúng ta không được biết các giải đáp cho vấn đề,
nhưng chúng ta biết được các câu hỏi – hay ít nhất là vài câu hỏi-
để hỏi, lọai Jules Verne.
H : Mục đích dự án là gì ?
TL : Nhiều người cho rằng chúng tôi hỏi ai đó đến dự hội nghị
đem theo một dự án, cách nào gầy dựng một Phi Thuyền Ngôi Sao –
Starship. Đó là giải pháp sai lầm.
Những gì chúng tôi xem xét là một
hiểu biết trực giác tiến trình cảm hứng khảo cứu và phát triễn kèm theo những
sản phẩm hỉển nhiên. “ Sản phẩm “ không có nghĩa là sản phẩm thể vật , nhưng có thể là một
algorithm mới computer, một lọai vật lý
học mới, một bộ tóan học mới, môt xây
dựng triết lý hay tôn giáo mới, một cách mới
trồng mẽ cốc thủy sinh – hydroponically.
Tổ chức cần có hình thức - cấu trúc cách
nào cảm hứng nổi kiểu khảo cứu này.
H : Súng laser , các động cơ mau lẹ
hơn cả ánh sáng và các bạn đồng hành rôbốt,
chúng ta nhìn thấy trong phim xi nê thường được cảm hứng từ những cảm hứng
xa xăm , tỉ như chương trình phi thuyền ngôi sao. Vậy chớ chúng có hoạt động ngược lại được không ?
TL : Nhiệm vụ- vai trò đã được trình diễn ỏ Hollywood không
thể chối cải, khinh thường được. Điện
thọai tế bào đầu tiên tôi dùng là
Startac Motorola không phải là điện thọai tế bào tốt nhất trên thị trường, nhưng vì nó tương tự một truyền thông –
communicator phi thuyền trưởng Capt.
Kirk sử dụng, lúc chúng ta xem
phim “ Star Trek - lộ đường mòn đến Vì Sao”.
Thật đúng nghĩa đen tại Bộ Quốc Phòng
Hoa Kỳ, lúc nhiều người đã nói : “Này, đó là một ý kiến nguội mát – cool
idea . Vậy chớ tại sao chúng ta
không gầy dựng nó lên đi ? ” tôi muốn nâng đòn bẩy điểm này. Khi Jules Verne nêu lên định đề theo từ
ngữ một súng cà nông bắn người đến Mặt
Trăng, không có gì thực tiễn, không có gì thực tế như chúng
ta biết, nhưng ông đã cảm hứng dân gian
suy tư về cách làm ra các xe cộ không gian. Thật sự, ông không hỏi nhưng câu hỏi
đặc thù, lẽ dĩ nhiên ông cũng ít đặt ra hơn nữa những kỷ thuật đích đáng. Nhưng ông đã khiến dân gian phải suy tư vấn đề. Đó chính là động lực thúc đẩy Nghiên Cứu
Phi thuyền Ngôi Sao cho100 năm.
H : Chúng ta sẽ thấy gì từ hôm nay ở
một thế kỹ tới ?
TL
: Trong mộng mơ hoang dã nhất của
tôi, đó là mọi kỷ thuật cần thiết cho phi
thuyền không gian dài hạn , xa xôi . Chúng tôi không chắc chắn là thật sự không
phi lý . Hãy nhìn trở lui lại 100 năm. Nếu bạn có được James Clerk Maxwell,
Guglielmo Marconi và Albert Einstein
ngôi chung nhau trên bàn ăn cơm trưa đầu thập niên 1900, các danh nhân này chắc đã có
sẳn mọi tóan học cần thiết để tạo
ra một điện thọai iPhone. Lúc đó họ
không có điều gì có thể biểu thị đặc điểm các mạch vòng hội nhập – integrated
circuits, các vệ tinh, nối kết truyền thông hay Internet, giúp họ vẽ
ra một dự án có thễ dẫn họ tới một iphone, mãi cho đến khi Apple giới thiệu iPhone,100 năm sau.
Đó là cách chúng tôi
nhìn thấy chúng ta đã tới nơi nào về vấn đề này . Chúng tôi biết những
câu hỏi để hỏi, nhưng chúng tôi không biết tất cả
- mọi câu hỏi để hỏi. Chúng tôi có thể giả thuyết nơi nào chúng tôi muốn
tới nơi, và đã là một mục tiêu đủ rộng rải chúng tôi nhắm tới rồi.
( Irvine , Hoa Kỳ , ngày 10
tháng 8 năm 2011 )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét